Khải giáp chiến binh

Chương 44 : hồi ức của triệu tinh hà

Ở chiến tuyến an tiểu linh, an tiểu tuyết thậm chí cả triệu tinh hà đều phải ngước nhìn lên không trung để có thể xác định được là hồn thú hoàng phong đã bị tiêu diệt hay chưa. Nhưng mà để bọn hắn thất vọng chính là khi những đám khói bao phủ hồn thú hoàng phong đã tan biến thì nó vẫn hoàn toàn không hề tổn hại nó vẫn đang giữ tư thế lấy cái cánh bên trái che lại toàn người nó nhờ vào cái cánh mà lục quyền đã trao cho nó, nó hoàn toàn không hề tổn hại gì. An tiểu linh nó không tổn hại gì cũng hơi thất vọng an tiểu tuyết cũng đồng tâm trạng nhưng mà các nàng cũng không thể hiện ra ngoài mà cảnh giác nhìn hồn thú hoàng phong để có thể phản công bất cứ lúc nào nó phản công. Và đúng như những gì mà an tiểu linh và an tiểu tuyết lo lắng hồn thú hoàng phong khi bị an tiểu linh sử dụng u minh cước nó vô cùng tức giận, nó thu hồi cánh về phía sau khuôn mặt của nó bây giờ vô cùng dữ tợn nhìn an tiểu linh an tiểu tuyết triệu tinh hà ba người ở bên dưới chuẩn bị tấn công. Nhưng mà khi nó vừa chuẩn bị tấn công một ánh sáng màu đỏ xuất hiện từ trên không trung cách nó không xa, ánh sáng đỏ sáng tới mức làm nó phải che mắt lại tương tự bên dưới an tiểu linh an tiểu tuyết triệu tinh hà cũng phải làm động tác che mắt lại. Khi ánh sáng đỏ tới gần mọi người mới có thể thấy được hình dạng của ánh sáng đó, một khải giáp chiến binh màu đỏ đang bay với một đôi cánh rực lửa lao thẳng vào người hồn thú hoàng phong, tốc độ quá nhanh cộng ánh sáng đỏ làm nó mất đi thị lực tạm thời, nó không thể tránh né được đòn tấn công của khải giáp chiến binh đó. Ầm Một tiếng va chạm vang lên giữa không trung hồn thú hoàng phong giãy dụa giữa không trung khắp người nó bây giờ toàn là lửa nó cố gắng dùng tay dập lửa nhưng ngọn lửa không những không dừng mà càng ngày càng một lớn lên. “gaaaaa” Đau đớn thét lên một tiếng thê lương từ trên không trung hồn thú hoàng phong ngã xuống mặt đất tạo ra một chấn động nhỏ, mặt đất nơi nó rơi xuống xuất hiện một vết lún rất sâu. An tiểu linh vừa định tiến lên xem xét thì đột ngột nàng dừng lại bởi vì nàng thấy được trên bầu trời khải giáp chiến binh màu đỏ kia cũng đã bắt đầu hạ cánh xuống, khải giáp chiến binh màu đỏ vừa hạ cánh xuống đứng ở khoảng cách dù không quá gần nhưng an tiểu linh, an tiểu tuyết và triệu tinh hà đều có thể cảm nhận được một sức nóng khủng khiếp phát ra từ trên người khải giáp chiến binh đó. Tới khi khải giáp chiến binh màu đỏ đó hoàn toàn đáp xuống đất thu hồi đôi cánh rực lửa của bản thân, mới lộ ra được hình dạng của khải giáp chiến binh màu đỏ này, khải giáp chiến binh với mặt nạ hình một con chim ưng với một đôi mắt màu vàng, phía sau là một đôi cánh màu trắng, đôi bàn chân một đôi giày cao cổ màu đỏ rực, đây chính là khải giáp chiến binh hỏa ưng trần thiên huyền. Nhìn thấy được hình dạng của khải giáp chiến binh hỏa ưng triệu tinh hà phía dưới lớp mặt nạ con ngươi co rút lại, trái tim hắn đập loạn nhịp cả lên, đứng dậy nhìn trần thiên huyền phía trước nói: “trần thiên huyền tên khốn ngươi lại dám xuất hiện ở đây” Trần thiên huyền hơi xoay đầu nhìn về phía triệu tinh hà một chút nhưng cũng rất nhanh hắn quay người nhìn về phía hồn thú hoàng phong, hiện giờ nó đang nằm ở dưới đất với những đốm lửa khắp người nhưng mà khi đốm lửa đó sắp đốt tới cái cánh mà lục quyền giao cho nó thì ngọn lửa lại dừng lại. Nhìn thấy tình cảnh này trần thiên huyền nhíu mày thì thầm: “có thể ngăn cản được hỏa của hỏa ưng cái cánh này không tầm thường” “gaaa” Lúc này hồn thú hoàng phong cũng đã đứng dậy dù hơi chật vật, nó rống giận một tiếng về phía trần thiên huyền nhờ vào sức mạnh của cái cánh ngọn lửa của trần thiên huyền gây ra cho nó đã hoàn toàn biến mất, nhưng mà cũng vì vậy mà đôi cánh của hắn cũng bị thiêu rụi hết một phần còn cái cánh của mà lục quyền giao cho hắn cũng biến mất, cho nên hiện tại nó không thể nào tiếp tục bay lên được. Hồn thú hoàng phong không thể bay chỉ có thể ở mặt đất chiến đấu, nó tiến lên tung đấm về phía trần thiên huyền nhưng trần thiên huyền nào dễ dàng bị trúng đòn như vậy chỉ trong nháy mắt hắn đã xoay người sang bên trái của hồn thú hoàng phong, tay phải đỡ lại cú đấm tay trái duỗi thẳng lòng bàn tay đánh thẳng vào cổ của nó. Đòn tấn công làm cho hồn thú hoàng phong ngã khụy xuống mặt đất không cho nó cơ hội trần thiên huyền chặt xuống thẳng vào vai của nó, cú chặt bằng tay giống như một nhát chém, chém xuống người của hồn thú hoàng phong, trên người của nó bây giờ xuất hiện vết máu màu lục chảy ra. Trần thiên huyền đẩy hồn thú hoàng phong ra xa, hắn chạm nhẹ vào khải giáp thắt lưng ngọc hồn thú bên trong xoay lên một cách nhanh chóng, trần thiên huyền bên dưới lớp mặt nạ vô hỉ vô bi nhìn thẳng vào hồn thú hoàng phong miệng thì thào một tiếng: “hỏa ưng hỏa quyền” Trên tay của trần thiên huyền ngọn lửa bao phủ cả nắm đấm của hắn, hắn tung nắm về phía hồn thú hoàng phong ngọn lửa hình dạng một con ưng bay thẳng về phía hồn thú hoàng phong, nó cảm nhận được sự nguy hiểm cố gắng quay đầu chạy nhưng con ưng lửa đó không tha cho nó bay thẳng vào người. Đùng Một tiếng nổ phát ra làm cho triệu tinh hà an tiểu linh và an tiểu tuyết phải che mắt lại, khi vụ nổ kết thúc khải giáp chiến binh hỏa ưng vẫn đang giữ tư thế tấn công nắm đấm hướng về phía trước, từ từ thu hồi nắm đấm hắn bước đi về phía trước. “đợi đã tên khốn ngươi muốn đi là đi sao?” Trần thiên huyền vừa định rời khỏi triệu tinh hà quát lên một tiếng đồng thời tiến về phía trần thiên huyền mà tung nắm đấm, trần thiên huyền xoay người lại nhưng mà hắn không hề có bất cứ động tác gì tiếp theo. Đùng đùng đùng Những tiếng va chạm kim loại vang lên trần thiên huyền không hề tránh né hay phản đòn cứ chịu đựng những nắm đấm của triệu tinh hà, từng cú đấm từng cú đấm lên người hắn làm cho hắn phải lùi về phía sau nhưng hắn vẫn đứng vững mà chịu từng cú đấm của triệu tinh hà. Đùng đùng đùng Triệu tinh hà đấm ngày càng điên cuồng khi thấy được trần thiên huyền hoàn toàn không đánh trả hắn quát lớn nói: “ngươi tại sao không đánh trả?” Sau tiếng nói hắn giơ nắm đấm lên dồn toàn lực và từ trường vào trong nắm đấm, đấm thẳng vào người của trần thiên huyền, lực của nắm đấm làm hắn bị văng ra xa lăn vài vòng mới dừng lại. Triệu tinh hà vẫn giữ tư thế nắm đấm giơ về phía trước thở hổn hển nhìn trần thiên huyền lại quát lên một tiếng: “tại sao không đánh trả?” Trần thiên huyền hơi chật vật đứng dậy khi vừa mới đứng dậy hắn loạng choạng về phía sau, hắn nhìn triệu tinh hà phía dưới lớp mặt nạ ánh mắt của hắn có mấy phần áy náy nhưng mà rất nhanh ánh mắt hắn lại trở nên kiên định nói với triệu tinh hà: “ta không thể bảo vệ được linh tuyết là lỗi của ta, ngươi là ca ca của nàng ngươi nóng giận vì nàng ta cũng không có gì để nói” “nhưng mà cho dù ngươi tin hay không chuyện của linh tuyết ta sẽ tự bản thân mình tìm thấy nàng, còn nộ hỏa của ngươi ta đã nhận sau này ta và ngươi không còn gì để nói khi gặp lại chúng ta là kẻ thù ta sẽ không nương tay” Hắn không thể kể cho triệu tinh hà nghe về khải giáp chiến binh màu đen đã cướp đi triệu linh tuyết bởi vì cho dù nói triệu tinh hà cũng không tin, hơn nữa nếu nói ra rất có thể đánh rắn động cỏ nên tuyệt đối không thể nói ra. Về phần hắn chịu đựng nộ hỏa của triệu tinh hà đơn giản chỉ vì triệu tinh hà là ca ca của triệu linh tuyết chỉ đơn giản là lí do đó mà thôi. “ngươi nói vậy là sao?” Triệu tinh hà nộ hỏa dần dần tan đi khi bình tĩnh lại hắn cảm thấy lời nói của trần thiên huyền có ẩn ý gì trong đó, trần thiên huyền trầm mặc không hề nói thêm bất cứ lời nào giang đôi cánh lửa đỏ rực bay lên không trung và biến mất. “đợi đã” Triệu tinh hà chạy về phía trần thiên huyền giơ tay ra hiệu cho trần thiên huyền dừng lại nhưng trần thiên huyền vẫn không quan tâm mà bay thẳng lên bầu trời, triệu tinh hà nhìn bóng lưng của trần thiên huyền ngày càng đi xa và biến mất hắn trầm mặc thì thào nói: “chuyện này rốt cục là sao?” Ban đầu hắn cứ tưởng là triệu linh tuyết muội muội hắn mất tích là do trần thiên huyền làm nhưng mà khi tiếp xúc đến trần thiên huyền hắn có thể cảm giác được trần thiên huyền nói thật, nếu như trần thiên huyền nói thật thì muội muội hắn rốt cục là do ai bắt đi. Hiện giờ nội tâm hắn vô cùng rối rắm hắn từ nhỏ chỉ có muội muội hắn làm bạn cũng vì như thế hắn luôn yêu thương muội muội của mình, ngày hắn nghe được tin tức rằng muội muội hắn bị mất tích khi đi làm nhiệm vụ sống chết chưa rõ hắn cảm thấy như tuyệt vọng. Hắn điên cuồng chạy đến nơi mà muội muội hắn biến mất điên cuồng tìm kiếm trong tuyệt vọng, ngày hôm đó trời mưa tầm tã, hắn không quan tâm đến cơn mưa đã làm cho toàn thân hắn ước đẫm. “tuyết nhi, tuyết nhi muội ở đâu?” “tuyết nhi muội ở đâu hãy trả lời ca đi” Hắn cứ điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm hắn quên mất thời gian, hắn đã đi tìm muội muội không biết bao lâu rồi nhưng vẫn không tìm được hắn khụy chân xuống ngước mặt lên trời thét một tiếng: “tuyết nhi muội ở đâu mau trả lời ta” Giọng nói của hắn vang vọng nhưng không hề có ai trả lời tiếng gọi của hắn, hắn bất lực đấm một cú đấm xuống đất tay hắn chảy máu hắn vẫn không hề quan tâm tiếp tục điên cuồng đấm xuống mặt đất để trút cơn giận. Hắn vừa giơ nắm đấm lên định tiếp tục đấm vào mặt đất thì một bàn tay cản hắn lại, hắn xoay người nhìn lại thì người cản hắn đấm vào mặt đất đó là một người trung niên gương mặt cùng hắn tương tự vài phần, khí thế hiên ngang, đôi mắt mang theo một vệt bi thương nhưng hắn giấu rất kĩ. Triệu tinh hà rút tay của hắn ra khỏi bàn tay của người trung niên đó nói: “tại sao ngươi lại ở đây?” Trung niên nhân nghe được lời nói của triệu tinh hà trầm mặc nhìn hắn sau một hồi lâu nói: “ngươi không thể gọi ta một tiếng cha sao” Trung niên nhân này chính là cha của triệu tinh hà, triệu gia gia chủ triệu tinh thần, triệu tinh hà trầm mặc không nói, triệu tinh thần thấy con trai của mình trầm mặc thì cũng chỉ biết thở dài không nói gì thêm. “ngươi có thể không gọi ta là cha cũng được, nhưng mà ngươi phải sống cho tốt lên muội muội của ngươi vẫn đang chờ ngươi đi tìm nàng, ngươi cứ thế này muội muội của ngươi sẽ rất đau lòng” “hãy suy nghĩ thật kĩ đi” Nói xong triệu tinh thần cũng rời đi chỉ còn triệu tinh hà ở đó ngước mặt lên trời cảm nhận từ hạt mưa rơi hắn nhớ lại gương mặt khả ái của muội muôi của hắn khi hai huynh muội bọn hắn còn nhỏ thường chơi chung với nhau, hắn còn nhớ khi hắn còn nhỏ rất thích đi gây gổ đánh nhau mỗi lần bị thương về chỉ có muội muội hắn quan tâm hắn. Hai huynh muội luôn nương tựa lẫn nhau nhưng hôm nay muội muội của hắn mất tích còn hắn chỉ biết bất lực mà ngồi ở đây, ánh mắt của hắn từ không còn sức sống trở nên kiên định hơn, hắn từ từ đứng dậy nhìn về phía trước thì thào: “ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, tuyết nhi chờ ta, ta sẽ cứu muội dù muội ở chân trời góc biển ta cũng phải tìm ra muội” Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào