Huyết liên hoa

Chương 52 : mượn đao giết người

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrên không trung loạt ánh sáng chớp nhoáng giáng xuống, tuy nhiên lại không gây ra động tĩnh gì. Hoàng Nguyệt tay mắt nhanh lẹ nhảy qua một bên, ánh chớp đánh xuống thiêu một mảng đất cháy xém. Nếu vừa rồi cô bất cẩn một giây, không cần phải nói liền biết để lại thương tích khó lành. Nữ tử quay đầu, ánh trăng đỏ máu như làm cho thân ảnh mảnh mai thêm phần quỷ mị. “Anh muốn biến nơi này thành phế tích ?” Tên hỗn đản ! Dám lợi dụng lúc cô không phòng bị mà đánh lén. “Để xem em có bản lĩnh đó không.” Mộc Thành Vinh giơ tay, trên người khí tràng cường đại. Không nói một câu liền khiến cho bầu trời bị xé ra, ánh chớp ẩn dưới màn mây đen kịt hướng xuống chỗ cô như hổ rình mồi. Hoàng Nguyệt nghiêm túc phân tích, trên người anh không có vũ khí. Tuy nhiên có thể điều khiển sấm sét, tên này là ma pháp sư ? Không có khả năng, mặc dù chưa tiếp xúc hay giao chiến lần nào nhưng cô biết hơi thở của ma pháp sư rất rõ ràng và dễ nhận biết. Nhưng vừa rồi anh ra chiêu không chút động tĩnh, càng không để lộ ra luồng khí tức nào. Cái này cũng quá cường đại đi ? Nếu xét về mặt lí thuyết. Chỉ có thể rơi vào hai trường hợp. Thứ nhất là ẩn giấu Linh lực, thứ hai là...... Ánh chớp bất thình lình đánh xuống lần nữa. Cô vung kiếm, đoá sen trên chuôi kiếm phân tán thành từng luồng khí đỏ trong không trung. Thoáng chốc bao trùm lấy cô. —-Đùng Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên. Đất đá vốn đã tơi tả giờ còn tan nát hơn. Hoàng Nguyệt cười nhạt, kết giới của cô vẫn không làm ăn được gì ? Nhưng rất may vẫn chặn được đòn tấn công của anh. Trong lớp bụi hiện ra một dáng người quỷ mị nhàn nhạt, thanh kiếm vung xuống xoá đi tầng bụi dày đặc, để lộ ra gương mặt thanh lạnh xơ xác tiêu điều. Trong gió bỗng có thanh âm vù vù, một thanh băng đỏ lao về phía người đàn ông. Nhưng anh không thèm tránh, thanh băng gần chạm đến đã tan biến. “Nghiêm túc vào.” Nam tử khoanh tay, uy nghiêm đứng nhìn. Động tác này căn bản không xem cô ra gì. “Nếu tôi nói đã đánh rất nghiêm túc thì sao ?” Giọng nói thanh thoát cô ngạo đáp lại. “Tôi cần gì phải tin kẻ xảo trá ?” Không có lời nói, trả lời anh là những cánh sen hồng thướt tha, nhẹ nhàng hạ xuống từ trên không trung. Ngay lập tức, những cánh hồng tưởng chừng như vô hại lại sắc nhọn đến lạ kì, trong tích tắc phóng xuống. Khiến cho vai áo sơ mi đen bị rách một đường kéo dài. Thừa cơ, thiếu nữ thoắt cái tiến tới ngay trước mặt nam tử. Nhạo báng cười nói : “Con người hơn nhau ở cái đầu.” Cô không chút lưu tình dùng kiếm chém đứt thắt lưng. Một thanh chuỷ thủ rớt xuống đất, tạo thành tiếng “leng keng”. Vừa nhanh vừa chuẩn ! Nữ tử vòng qua đằng sau, đập đập bả vai người đàn ông. Giọng điệu trào phúng : “Không phải xảo trá bao giờ cũng xấu. Tôi đặc biệt thích điểm này ở bản thân.” Quả nhiên là rơi vào trường hợp thứ hai: ẩn dấu Linh lực. Khả năng phán đoán của cô rất cao thâm. Chút ảo thuật này sao có thể qua mắt được cô ? Nhưng không thể phủ nhận Mộc Thành Vinh thực sự khiêm nhường, nếu anh ta nghiêm túc, cô không chắc bản thân còn có thể đứng đây mỉa mai. Trước cái loại thực lực sâu khó lường này, cô đảm bảo bó tay toàn tập. Hoàng Nguyệt tạm thời không phải đối thủ của anh. “Có thể xông vào kết giới của tôi, quả thực rất mạnh.” Mộc Thành Vinh cười nói. Thiếu nữ lè lưỡi, động tác rất ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu khó tả : “Anh cũng đâu có khác gì ? Xông vào kết giới là một chuyện, nhưng phá được kết giới lại là chuyện khác. Vừa rồi anh hại tôi tiêu hao cả tấn khí lực.” Lời của cô đối với anh như nước đổ lá khoai, anh lấy trong áo ra một quyển điển tịch. Ném về phía cô : “Đây là Đại Thiên Liên, không cần phải lo, đã được phiên dịch rồi. Chăm chỉ đi, tôi rất mong đợi thành quả.” “Đa tạ.” Hoàng Nguyệt nhếch miệng, anh đúng là rất hiểu ý cô. Dù gì cũng đã quen nhau được gần một năm, anh với cô coi như có ân có nghĩa đi. Mặc dù cả hai chẳng có lúc nào hoà hợp, nhưng cô muốn làm gì anh đều toàn lực giúp đỡ. Vì thế Hoàng Nguyệt đối với vị cường giả này mà nói là nợ rất nhiều. Sau này có cơ hội, nhất định sẽ trả anh sau. *** “Là cô ấy ?” Thiếu niên ngồi trong xe, thờ ơ nhìn căn biệt thự đang bốc cháy cách đó không xa. “Vâng, tiểu thư đã đả thương Hồ Thanh Huyền, trong máu còn lưu lại hàn khí cực mạnh. Nhưng kì lạ là loại hàn khí này không giống với Liên Hoa Sẫm Huyết.” Nếu bên này tĩnh mịch, kẻ ngồi trong không một chút ảnh hưởng thì phía bên kia người chạy tán loạn như gà bay chó sủa, lửa hung mãnh thiêu cháy cả khu vực, toả sáng trời đêm. Giọng ai đó thất linh bát lạc trong đám khói mù. Chẳng nghe rõ đầu đuôi. Chỉ thấy ngữ điệu thảm thiết vô biên. Kẻ ngoài nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn này cũng khó lòng mà giữ bình tĩnh. Người gây ra trận hoả hoạn long trời lở đất này không ai khác chính là Phúc Lâm. Anh làm việc quả nhiên không lọt một giọt nước. Chẳng có ai dám ngó ngang đến chiếc xe hiên ngang đỗ bên ngoài. Vì sao ? Vì nguyên nhân quá rõ ràng, phía sau biệt thự có một đống rơm rạ của nhà hàng xóm, trùng hợp là người nhà họ Hồ quen thói vứt rác bừa bãi, không chừng đã vứt luôn mẩu thuốc lá xuống, khiến bén lửa mà gây ra đại nạn. Đúng là tự đào hố chôn mình, nghiệp quật tức thì là có thật. Nhưng có ai biết sau chuyện này có kẻ động tay động chân ? Càng không nghĩ đến chủ mưu đằng sau lại là thủ lĩnh Hắc Nguyên. Đông Tuấn đây chỉ là mượn đao giết người, mượn gió bẻ măng, thuận tiện xoá dấu vết cho cô. Nha đầu kia lại nợ anh thêm một ân tình. “Con nhỏ này quả nhiên có rất nhiều bí mật. Thực lực sâu khó lường.” Ánh mắt anh thâm thuý nhìn vào gương chiếu hậu. Phúc Lâm nghe xong không khỏi kinh ngạc, Đông Tuấn lòng tự tôn cao chín tầng mây, lòng kiêu ngạo lại cao gấp đôi. Người như anh lại buông bỏ chấp niệm đi khen một cô bé ? Xem ra Nguyễn Lan Nhi thực sự không đơn giản. Thật mong được một lần lĩnh giáo, đối với anh mà nói thì đây chính là vinh dự a.