Huyết liên hoa
Chương 43 : tôi muốn đi vệ sinh
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLan Nhi trút ra từng hơi thở nặng nề, hô hấp dần trở nên khó khăn. Cô hiện tại chẳng còn một chút ý thức nào. Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống làm giường gối ướt đẫm.
Bác sĩ ngồi cạnh lấy nhiệt kế ra rồi chuẩn mạch cho cô. Đông Tuấn đứng ngồi không yên, mắt thấy bác sĩ kê đơn thuốc mới đến hỏi : “Cô ấy thế nào rồi ?”
“Tiểu thư sốt rất cao, trong người còn có một cỗ hàn khí mơ hồ. Lẽ ra đã bị niêm phong, nhưng cách đây không lâu lại vì cái gì đó tác động mà dẫn đến phát tác. Hơn nữa...thân thể của cô ấy vốn đã bạc nhược.”
Bác sĩ hành nghề bên cạnh Đông Tuấn đã gần 2 năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh.
“Cô ấy sốt bao nhiêu độ ?”
Bác sĩ lưỡng lự một hồi rồi nói :“40 độ, chẳng qua tất cả Linh nhân đều có sức chịu đựng hơn người thường. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày và uống thuốc điều độ sẽ ổn thôi. Thiếu gia đừng lo lắng.”
Đông Tuấn nghe vậy cũng an tâm vài phần. Bác sĩ xong việc cũng lui đi. Anh trở về bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt thuần phác.
Cô không quá yêu mị nhưng lại có một sức hút kì lạ, khí chất tao nhã vô hạn, khiến người khác phải cam lòng quy phục.
Thiếu niên mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Nếu lợi dụng lúc cô đang yếu mà bắt nạt thì anh khác nào cầm thú ? Hơn nữa cô còn chưa đến tuổi thành niên. Nhưng...thật sự khó lòng mà kiềm chế.
Thiếu niên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn một cái ngay tai thỏ. Khiến cho cô bất giác run lên. Hừm, đúng là rất ngọt.
Đến chiều, Lan Nhi quả nhiên đã hạ sốt, nhưng vẫn còn ngủ rất sâu, căn bản là không có ý định tỉnh dậy.
Di động trên bàn vang lên, Đông Tuấn đang kí kết hợp đồng, không tiện cầm máy nghe. Anh để điện thoại một bên rồi mở loa ngoài.
Giọng nói của Phúc Lâm truyền lại từ đầu dây bên kia : “ Thiếu gia, tôi đã tra ra rồi. Trong nhóm thực hành của Lan Nhi tiểu thư gồm có năm người. Trong đó có Hồ Thanh Huyền tiểu thư là Linh nhân thuộc tính băng. Thời điểm cô ấy bị Bội Ngọc tiểu thư đẩy xuống cũng là lúc Thanh Huyền tiểu thư dùng Linh lực giảm nhiệt độ nước. Khiến cho nước trong hồ chỉ còn -10 độ C. Nhưng lúc thiếu gia xuất hiện thì mặt nước đã trở lại bình thường.”
Đông Tuấn nở nụ cười thâm độc, anh trời sinh đã có tính sở hữu rất cao, dám động tay động chân với con thỏ hoang của anh thì đừng mong sống yên ổn. Cô chỉ có thể bị anh bắt nạt.
“Lấy danh nghĩa Lê đại thiếu gia đi xử lí cô ta.”
Nghe vậy, Phúc Lâm cũng gật đầu tuân mệnh. Anh là hầu cận trung thành bên cạnh Đông Tuấn, hiển nhiên biết kết cục của Thanh Huyền kia sẽ không có gì tốt đẹp. Tên tiểu tử này tuy nhỏ tuổi nhưng lại máu lạnh vô tình, suy nghĩ quyết đoán, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Ngay cả bản thân anh cũng phải tự đáy lòng phục tùng.
Hoàng Nguyệt nằm trên giường nở nụ cười trào phúng, toàn bộ...cô đều đã nghe hết thảy.
Tốt, tốt lắm. Hay cho một Hồ Thanh Huyền. Tôi không phạm cô, nhưng cô lại phạm tôi.
Cô đã kính rượu tôi trước, tôi đương nhiên phải đáp lễ.
“Tỉnh rồi ?”
Hoàng Nguyệt không trả lời, cô định bụng ngồi dậy thì lại cảm thấy thân thể vô lực đến mức không cử động nổi. Anh buông bút, đến bên cạnh đỡ cô nằm xuống, chưa để cô kịp nói gì đã lấy khăn chườm lên trán. Mọi thứ trở lại như quỹ đạo ban đầu của nó.
“Con nhỏ ngạo mạn, hồi phục được một chút lại muốn làm loạn rồi sao ?” Anh đưa bàn tay áp vào má cô, giống như đang kiểm tra thân nhiệt.
Hoàng Nguyệt ngoan ngoãn nằm yên, cô biết kháng cự là không thể, vì với cái cơ thể này thì ý chí có mạnh mẽ đến mấy cũng đều vô nghĩa.
“ Tôi muốn đi vệ sinh” Cô hờn dỗi nói.
Đông Tuấn đơ ra vài giây rồi ho khan một tiếng. Anh cúi người bế cô lên rồi đẩy cửa đi ra.
Hoàng Nguyệt gian nan giãy dụa, ngượng chín mặt hô lớn : “Thả xuống ! Tôi tự mình đi được!”
“Vô ích” Mặc kệ cô nói thế nào, anh đều không nghe thấy.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
17 chương
27 chương
126 chương
47 chương
13 chương









