Huyết liên hoa

Chương 34 : ngứa ngáy cực độ

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLan Nhi cố lết vào lớp học. Thực sự muốn dẹp luôn cái trường này, ai bảo nó quá rộng đi ! Hôm qua cô bị Hoàng Nguyệt hành cả một đêm. Vì sức mạnh của cô chỉ vừa mới được khai phá. Nếu không muốn nó bị mai một và trở thành phế phẩm thực thụ thì phải khổ luyện. Nhưng Liên Hoa Sẫm Huyết không đơn giản như những công cụ thông thường, quá trình mà cô cần trải qua để nâng cấp vũ khí còn kinh khủng hơn cả. Vấn đề ở đây, là sức mạnh của cô và Hoàng Nguyệt được chia theo tỉ lệ 2-8. Không hiểu là vì lí do gì. Linh hồn của Hoàng Nguyệt quá mạnh mẽ. Còn cô thì ngược lại, yếu ớt khỏi nói. Cho nên, việc khai thác toàn bộ sức mạnh đối với cô mà nói là quá khó khăn. Nhưng qua đó mới phát hiện ra, quyền kiểm soát cơ thể của Hoàng Nguyệt thì ra cũng có giới hạn. Chưa đầy 1 tiếng thì Hoàng Nguyệt không hẹn mà bay màu ngay lập tức. Thế nên, để Hoàng Nguyệt làm chủ thể chính là bất khả thi. Hoàng Nguyệt có thứ sức mạnh khủng bố còn Lan Nhi chỉ như quả trứng dễ vỡ. Lan Nhi có thể hoàn toàn khống chế cơ thể nhưng Hoàng Nguyệt lại bị giới hạn thời gian. Giống như một sự bù trừ vậy. Liệu chúng có mối liên quan nào đó hay chỉ đơn thuần là trùng hợp ? Mục tiêu hiện tại chính là hợp nhất cả hai thành một thể như nguyên bản. Nhưng nói là một chuyện, còn thực hành là một chuyện. Xem ra không tìm kiếm thông tin là không được rồi. Hoàng Nguyệt đã hứa rằng chỉ cần là ban ngày thì cậu ấy sẽ không xuất hiện. Có lẽ con lợn đó vẫn còn đang thoải mái ngủ nướng đây mà. - Ồ, đây không phải Đại thần Liên Hoa sao ? À không, phải nói là phó hội trưởng chứ nhỉ. - Một giọng nói chua đến chói tai vọng tới từ dãy hành lang bên kia, thanh âm càng lúc càng gần, nghe qua có thể khẳng định là nữ ! Cô đại khái đã hiểu được tình hình. Làm chiếc bia đỡ đạn xem ra không dễ dàng. Và cô cũng chưa từng nghĩ tới tình huống này. Lan Nhi cứ theo một mạch “lớp học thẳng tiến”. Từng bước chân nhanh đến dồn dập, khuôn mặt trắng như sứ chôn xuống đất. Sống chết không ngóc lên. Vì cô biết việc “nhận rượu” vào lúc này chính là một lựa chọn sai lầm ! Đôi giày cao gót của ai đó bỗng hiện lên trong tầm mắt cắm đất của cô. Bất đắc dĩ, Lan Nhi đành dừng lại. - Sắp vào lớp rồi mà hội phó sao lại chần chừ thế ? Tôi thấy việc này không đúng lắm khi ở trên cương vị là ban cán sự. Quây đờ mi nịt. Không phải cô đang chắn đường tôi sao ? Hơn nữa đây là tiết của buổi sáng mà ? Trễ vài phút cũng tính là vi phạm ? Không lẽ điều này chỉ áp dụng cho ban cán sự trường ? Tôi không nhớ là mình có nhìn thấy điều này trong sổ sách. - Mới vào trường đã thăng tiến lên Lục bậc trong khi chưa biết năng lực đến đâu, một bước leo lên vị trí trợ lí hội trưởng, cô đúng là nhận được một đặc ân rất lớn ! - Trong khi vị thiếu nữ mà cô không quen không biết vẫn đang phun ra hàng loạt thanh âm gây ngứa ngáy cực độ thì Lan Nhi vẫn giơ cao khẩu hiệu “im lặng kệ đời”. Thứ nhất : cô không phải tuýp người ngông cuồng như Hoàng Nguyệt. Thứ hai : cô không muốn gây hiềm khích trong những ngày đầu tiên. Thứ ba : cô vẫn luôn đề cao lối sống 3 không, không phí lời, không tốn thì giờ, không rước phiền phức. Vậy nên, im lặng là câu trả lời của cô. Lan Nhi vòng qua bên trái, tiếp tục sải bước. Tuy nhiên, đây là đời, chứ không phải mơ. Tóc cô bị kéo từ đằng sau, theo bản tính, cô ngã xuống. Cặp sách văng ra và một tiếng “bịch” rõ to. Lan Nhi ngẩng đầu nhìn vị học tỷ đang ngang nhiên ném xuống cho cô một ánh mắt khinh bỉ. Phía sau cô ta còn một đám đàn em. A, cô đã nhớ. Chính là nó. Lan Nhi trải qua chuyện này nhiều đến nỗi khiến cô cảm thấy chán ngấy. Như ăn một muỗng canh bơ lạt vậy. Nhạt nhẽo và ngán ngẩm. - Này, ma mới ỷ quyền thế mà dám lên mặt coi khinh à ? Mày xem lời nói của tao là cái gì ? Tai mày thủng rồi chắc. Với cái Linh lực yếu ớt đó của mày mà có thể xếp vào hàng Lục bậc ? Nực cười ! Chắc chắn mày đã dùng thủ đoạn dơ bẩn nào đó để mua ban giám hiệu chứ gì, đúng là hồ ly ! Lan Nhi ngay từ nhỏ đã chịu đựng vô vàn chấn động tâm lí. Có người sau giông bão sẽ trở nên chai lì, có người lại trở nên vô cùng nhạy cảm. Cô thuộc trường hợp thứ hai. Trước những lời vũ nhục lăng mạ, tâm tình cô ít nhiều đã bị dao động. Thiếu nữ chậm rãi với tay lấy cặp sách, liền bị đế giày cao gót dậm xuống. Cô thề, đây là lần đầu trải nghiệm cảm giác thốn đến mức này. Khoé mắt long lanh ứa ra một chút nước.