Chương 39: Siêu ngọt   Edit: Tây Thi thẹn thùng   Lời này vừa ra, không khí trên bàn cơm nhất thời thoải mái hơn nhiều.   Đầu tiên Tiêu Trần Mạch kính rượu Tạ phu nhân, chúc bà sinh thần vui vẻ, khỏe mạnh hòa thuận.   Sau đó Tạ Chương, Tạ phu nhân, Tạ Lan Viễn lại chờ thay phiên kính rượu hắn.   Tuy giọng nói vẫn vô cùng kính cẩn như cũ nhưng xen vào tiếng nói cười rôm rả cũng coi như chủ và khách đều vui vẻ.   Rượu quá ba tuần*, Tiêu Trần Mạch cầm chén rượu lên, đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi.   (*) Ý của “Tửu quá tam tuần” (Rượu quá ba tuần) là đã uống rượu ba phiên. Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, thì mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là “một tuần”. Đây là ý nghĩa ban đầu của từ “tuần”.   Mắt thấy mọi người trên bàn cũng vội đứng dậy theo, hắn xua tay, cười nói: “Chư vị mau ngồi đi, trẫm có chuyện muốn nói cùng Tạ huynh.”   Chờ mấy người đều ngồi xuống, lúc này Tiêu Trần Mạch mới nâng chén nói với Tạ Lan Viễn: “Tạ huynh, trẫm mượn chén rượu này tạ lỗi.”   “Hoàng thượng,” Sắc mặt Tạ Lan Viễn biến đổi, vội đứng lên nói: “Không được!”   “Phải làm chứ,” Tiêu Trần Mạch cười nhạt, nhìn Tạ Thanh Anh bên cạnh đỏ bừng hai má vì uống rượu, đang chống cằm nhìn mình chằm chằm, sắc mặt hắn không tự chủ mềm đi mấy phần: “Chuyện Đông xưởng lúc trước, trẫm làm không tốt. Ngày đó Đông xưởng đến báo nói tra được Tạ huynh có liên quan đến chuyện ngày thủ hạ của Cảnh vương ám sát trong tửu lâu, trẫm biết rõ Tạ huynh không phải đồng mưu nhưng vẫn đồng ý đưa Tạ huynh vào Đông xưởng điều tra, thật sự là…”   Nói tới đây, hắn hơi tạm dừng, lúc này mới cười khổ nói tiếp: "Đừng tưởng rằng trẫm là hoàng đế là có thể tùy tâm sở dục, thật ra trẫm muốn làm một quân chủ tài đức sáng suốt, rất nhiều chuyện không thể khăng khăng làm theo ý mình. Trẫm đồng ý để Đông xưởng điều tra Tạ huynh, cũng là vì tin tưởng bọn họ có thể trả lại trong sạch cho ngươi. Làm hoàng đế, trẫm không làm sai nhưng làm muội phu của Tạ huynh, trẫm lại cảm thấy cực kỳ áy náy.”   Tạ Lan Viễn nghe vậy, lòng cực kỳ cảm động.   Hắn là hoàng đế, muốn bắt ai, muốn giết ai, người nào trong thiên hạ dám ngông cuồng nghị luận?   Vậy mà còn cố tình tới giải thích cho hắn.   Hắn không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ Tiêu Trần Mạch làm thế đều vì thân muội muội của mình.   Vì thế vội chắp tay trả lời: “Hoàng thượng nói quá lời, thần ở Đông xưởng vẫn chưa chịu khổ, không chỉ ở trong hoàn cảnh rất tốt, mỗi ngày còn có thái y vào trị liệu, thần vốn nên tạ hoàng thượng quan tâm.”   Tiêu Trần Mạch nghe vậy, cười rạng rỡ nói: “Tạ huynh đã không để bụng vậy trẫm cũng an tâm. Nào, trẫm kính tạ huynh.”   “Hoàng thượng, mời.”   Tạ Lan Viễn cũng vội nâng chén, cùng uống với hắn.   Tạ Thanh Anh vốn đã có men say, giờ phút này nhìn cảnh đó, hốc mắt lại không nhịn được hơi nóng lên.   Thật tốt quá.   Hai người nàng yêu nhất, phu quân tương lai của nàng và ca ca nàng, hai người bọn họ nâng cốc trò chuyện vui vẻ trước mắt nàng, tiêu tan hiềm khích.   Đầu óc Tạ Thanh Anh chợt nóng lên, cũng cầm chén rượu lên, cười nói: “Hoàng thượng, ca ca, ta cũng kính hai người một ly.”   Nói xong, nàng lảo đảo đứng lên.   Nhưng vừa đứng dậy, trước mắt lại trời đất quay cuồng, có lẽ do uống rượu vội vàng.   Tạ Lan Viễn thấy vậy vội muốn đỡ nhưng động tác của Tiêu Trần Mạch bên cạnh rất nhanh, trực tiếp ôm Tạ Thanh Anh vào trong ngực.   Vì thế cánh tay hắn vươn ra liền ngừng ở đó.   Một cảm giác mất mát mãnh liệt chợt tràn vào lòng hắn.   Muội muội của hắn, Thanh Nhi của hắn, tiểu nha đầu thích đi theo sau hắn nhất kia, từ nay về sau không cần hắn nữa rồi.   Có người mạnh mẽ hơn hắn xuất hiện tới bảo vệ nàng rồi.   Tiêu Trần Mạch vội vàng đỡ Tạ Thanh Anh, tất nhiên không phát hiện được sự mất mát của đại cữu (anh vợ).   Mắt thấy Tạ Thanh Anh quá say, hắn vội đặt chén rượu xuống, nói với Tạ Chương và Tạ phu nhân: “Thanh Nhi uống sau, trẫm đưa nàng về phòng trước nhé?”   Nói là hỏi dò nhưng khi nói hắn đã rời ghế đứng lên.   Phu phụ Tạ phủ nào dám ngăn cản?   Vì thế vội gật đầu nói: “Lan Hinh, mau đưa hoàng thượng và tiểu thư về Thanh uyển, hầu hạ cho tốt.”   Chờ hoàng thượng và Tạ Thanh Anh đi xa, Tạ Chương và Tạ phu nhân mới không hẹn mà cùng buông đũa, nhìn nhau một cái.   Lúc sau, Tạ Chương mở miệng nói trước: “Vốn tưởng Thanh Nhi nói lời khoa trương, tối nay ta nhìn ra hoàng thượng thực sự thích nó.”   Hôm nay ông thu tất cả hành động của Tiêu Trần Mạch vào trong mắt.   Không kể hắn cải trang xuất cung, đặc biệt đến chúc thọ một thần phụ bình thường, chỉ đơn giản là hắn hạ mình tạ lỗi Tạ Lan Viễn cũng khiến ông nhìn với cặp mắt khác xưa.   Tạ phu nhân cũng gật gù.   Bà là nữ nhân, không quan tâm chuyện khác, tuy nhiên một rương hạ lễ kia của Tiêu Trần Mạch đã làm bà thụ sủng nhược kinh.   Nhưng điều chân chính làm bà cảm động là ánh mắt đầy thâm tình khi hắn nhìn nữ nhi mình, còn có động tác nhỏ hắn thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng.   Bà đã sống hơn 30 năm, một đời này, không cầu phu quân thăng chức nữa, không cầu nhi tử thành tài, chỉ cần một đôi nhi nữ của bà hạnh phúc là bà cũng hạnh phúc rồi.   Lại nói Tiêu Trần Mạch đỡ Tạ Thanh Anh đi một đoạn đường, mắt thấy bước chân nàng càng đi càng loạn, suýt nữa thì đâm vào cột. Hắn lập tức bất chấp đang ở Tạ phủ mà dứt khoát bế nàng lên, đi thẳng về Thanh uyển.   Đi qua đình viện, qua hành lang dài, rất nhanh đã tới sân của nàng.   Tiêu Trần Mạch đi thẳng vào, đặt Tạ Thanh Anh lên khuê giường của nàng, dặn dò Lan Hinh: “Đi lấy chút nước mật ong đến, thêm ít nước nóng nữa.”   Chờ Lan Hinh ra ngoài, Tiêu Trần Mạch cởi hài cho Tạ Thanh Anh, đang định đắp chăn cho nàng đột nhiên bị nàng ôm lấy cổ.   "Làm sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi.   Tiểu nhân nhi trước mặt, sóng mắt như nước mùa xuân, hai má đỏ bừng, môi anh đào phấn nộn, hơi thở như lan còn có hương rượu nhàn nhạt, xinh đẹp đáng yêu, làm người khác tim đập thình thịch.   “A Mạch, ta đau…” Tạ Thanh Anh ôm chặt cổ hắn, hơi chu môi làm nũng với hắn.   Tiêu Trần Mạch nghe vậy vội đau lòng hỏi: “Đau ở đâu?”   “Ư, đau đầu…” Tiểu nhân nhi cau mày tố khổ.   “Ai bảo vừa rồi nàng mê rượu?”   Miệng hắn oán trách, tay cũng tự giác nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho nàng.   Vừa ấn vừa nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”   “Ưm ~ thoải mái ~ ư ~ nhẹ chút ~”   Người uống rượu say, giọng mềm mại như mèo, tiếng hừ nhẹ nghe như tiếng rên rỉ trên giường.   Tiêu Trần Mạch vốn cô đơn nhiều ngày sao có thể chịu được?   Vì thế một tay tiếp tục ấn huyệt thái dương nàng, một tay khác cách ngoại bào xoa nắn bầu ngực nàng.   “A ~ A Mạch, chàng sờ ngực ta làm gì? Ta đâu có đau chỗ đó.” Tạ Thanh Anh mở to đôi mắt say lờ đờ mê mang hỏi.   “Mấy ngày không xoa bóp cho chúng, chắc là chúng nhớ rồi.” Hắn khẽ cười nói, động tác dưới tay cũng không ngừng.   “Ừm,” Tạ Thanh Anh gật đầu, nói: “Đúng là có hơi nhớ.”   Nếu bình thường tỉnh táo thì chắc chắn nàng không nói lời này.   Tiêu Trần Mạch nghe vậy tay run lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hỏi nàng: “Thanh Nhi vừa nói gì vậy?”   “Ưm ~” Tạ Thanh Anh không hài lòng hắn dừng động tác lại, dịu dàng nói: “Ta nói, mấy ngày nay ta rất nhớ A Mạch, ban ngày nhớ, buổi tối cũng nhớ, nằm mộng cũng luôn mơ thấy…”   “Vậy sao?” Tiêu Trần Mạch nhìn chằm chằm sâu vào mắt nàng, khàn giọng hỏi: “Nàng mơ thấy gì?”   Lúc trước, không biết hắn mơ thấy nàng trong mộng bao nhiêu lần.   Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nói cũng mơ thấy hắn.   “A, xấu hổ lắm, không nói được.”