Chương 34: Play phu tử học trò (cao H)   Edit: Tây Thi thẹn thùng   Tạ Thanh Anh không dám từ chối, vì thế đành phải dời tay ra sau lưng, chống lấy thân mình.   Vì động tác này của nàng, hai bầu ngực lại lập tức càng gần Tiêu Trần Mạch một chút, như là mỹ vị chủ động đưa lên, đợi quân nhấm nháp.   Đương nhiên Tiêu Trần Mạch sẽ không khách khí, hắn vươn đầu lưỡi, bắt đầu nhẹ nhàng liếm láp hai viên anh đào hồng nộn kia.   "A ~ hoàng thượng ~”   “Tạ khanh, ngực ngươi thật hồng ~” Quân vương trẻ tuổi tuấn mỹ vừa lòng khen ngợi thần tử dưới thân.   Tạ Thanh Anh bị hắn làm vừa ngứa vừa tê, thấy hắn vui vẻ cũng lập tức thuận theo phối hợp.   Nàng ưỡn mình cao hơn, đưa đầu vú mình đến bên miệng hắn, nũng nịu nói: “Hoàng thượng ~ ngực thần được ngài liếm thật thoải mái ~ ưm ~ bên phải cũng muốn ~”   "Tiểu dâm phụ ~" Tiêu Trần Mạch liếm láp vú bên kia, vừa dùng đầu lưỡi đâm vào, vừa hỏi: “Nói, có phải mỗi ngày lên triều ngươi đều tưởng tượng được trẫm liếm không?”   “A ~ phải ~ mỗi ngày từ sáng đến tối, thần đều muốn được hoàng thượng ăn nó ~ a ~”   Tiêu Trần Mạch cắn nhũ hoa nàng, đầu lưỡi đánh vòng quanh đầu vú vài lần, trêu đùa: “Đúng là dâm phụ trời sinh mà, mặc quan phục uy nghiêm lại vụng trộm nghĩ chuyện dâm đãng như vậy ~”   “A ~ ai bảo hoàng thượng oai hùng soái khí như thế chứ ~ đều trách hoàng thượng ~ a ~”   “Ồ, hóa ra là lỗi của trẫm?” Hắn khẽ cười nói.   “Đúng vậy, hẳn hoàng thượng nên mang mặt nạ lên triều mỗi ngày mới đúng, nếu không ngày nào thần cũng nghĩ tới, vô cùng ngứa ngáy, không có tâm trạng làm việc.”   Tạ Thanh Anh nằm thẳng trên án thư cổ xưa, mũ quan đã sớm rơi xuống, lộ ra búi tóc kiểu nam, thái dương đã hơi rối loạn, mấy sợi tóc rũ xuống cạnh gò má, phất phơ mỗi khi nàng khom lưng.   Quan bào màu đỏ bị cởi bỏ toàn bộ, vẫn đệm ở dưới người nàng như cũ, bao vây lấy thân mình như bạch ngọc của nàng, thuần khiết như trẻ sơ sinh.   Nhưng lời nói trong miệng nàng hết lần này tới lần khác trái ngược với “thuần khiết”.   “A ~ hoàng thượng ~ nhẹ một chút ~ vú thần sắp bị ngài hắn hỏng rồi ~ ưm ~ tao huyệt của thần ngứa quá ~ cũng muốn ngài xoa ~”   Dù sao lúc này trong thư phòng cũng không có ai khác, các cung nhân đều hầu hạ bên ngoài, sẽ không tiến vào.   Nàng liền phóng túng, nói ra những lời dâm đãng làm người khác đỏ mặt tim đập đọc được trong sách đông cung.   Giao hoan khuê phòng vốn phải tận hứng và thoải mái, không phải sao?   Mắt thấy người dưới thân thông minh như vậy, mắt Tiêu Trần Mạch tràn đầy ý cười khen ngợi.   "Đừng nóng vội, trẫm cho ngươi thử một cái này rất thú vị."   Dứt lời, hắn buông đầu vú nàng ra, cầm lấy bình ngọc chứa nước, chậm rãi ung dung đổ nước giữa khe ngực Tạ Thanh Anh.   “A ~”   Nước mát tiếp xúc với da thịt nóng hổi làm Tạ Thanh Anh run rẩy một trận.   Nàng đang không biết hắn muốn gì, lập tức thấy Tiêu Trần Mạch tiện tay lấy một chiếc bút lông sói mới tinh trên giá xuống, ngay sao đó chấm ngòi bút vào nước, viết chữ lên bầu ngực Tạ Thanh Anh.   Từng nét bút của hắn đều cực kỳ có lực, bút lông sói mềm mại thoắt nặng thoắt nhẹ, lúc trái lúc phải dạo chơi trên ngực trắng nõn và đầu vú phấn nộn của Tạ Thanh Anh làm nàng không nhịn được tê dại.   “A ~ ưm ~” Sắc mặt nàng ửng hồng, rên rỉ từng tiếng.   “Tạ khanh, đoán xem trẫm viết chữ gì trên người ngươi? Nếu sai sẽ bị phạt.”   Tạ Thanh Anh thích đọc thi thư từ nhỏ, lại có tính tình hiếu thắng, cái khác thì thôi chứ bàn về đọc viết chữ, sao nàng có thể chịu rơi vào thế hạ phong?   Vì thế nàng gắng nhịn ngứa ngáy, tập trung cảm nhận.   Thấy hắn dừng bút, nàng hỏi: “Ừm ~ chính là chữ ‘Thanh’ trong tên thần?”   Lúc đầu hắn viết nàng vẫn chưa chú ý, nhưng khoa tay múa chân lúc sau hẳn là chữ ‘Thanh’.   Nào ngờ, Tiêu Trần Mạch lại lắc đầu cười nói: “Không đúng, là chữ ‘Tình’.”   “Ừm ~” Hắn cầm bút lông sói, nhẹ nhàng lướt qua đầu vú sưng đỏ của nàng, giả bộ suy tư nói: “Ngươi nói trẫm nên phạt ngươi thế nào đây?”   “A ~ hoàng thượng ~ dùng côn thịt của ngài tàn nhẫn phạt thần đi ~” Tạ Thanh Anh rên rỉ đề nghị nói.   Đây cũng là hình phạt hiện giờ nàng muốn nhất.   Nàng bị hắn giày vò sắp khóc rồi.   “Đề nghị này,” Tiêu Trần Mạch bình tĩnh trầm ngâm, ngay lúc Tạ Thanh Anh cho rằng hắn đã đáp ứng, bỗng nhiên nghe thấy hắn thay đổi lời thoại, không nhanh không chậm nói: “Thân là hầu độc Hàn Lâm viện mà không biết một chữ ‘Tình’ đơn giản, xem ra trẫm nên dạy Tạ khanh ngươi học chữ thôi.”   Nói xong, khi Tạ Thanh Anh còn đang kinh sợ, hắn chậm rãi cởi bỏ trung y nàng, đưa bút lông sói đẫm nước đến giữa hai chân trần trụi của nàng.   “A ~”   Ngòi bút mềm mại nhẹ phẩy qua hoa huyệt phấn nộn của Tạ Thanh Anh, Tạ Thanh Anh lập tức run lên.   Tiêu Trần Mạch bẻ hai chân nàng mở rộng ra, nhìn kiều hoa nàng run rẩy, ánh mắt dần nóng lên.   “Tạ khanh, tiếp theo trẫm sẽ dạy ngươi thêm ba chữ, nếu ngươi nhận ra sẽ được trẫm dùng côn thịt lớn thỏa mãn ngươi.”   “Vâng ~ hoàng thượng ~ mau lên chút ~” Tạ Thanh Anh không nhịn được vặn eo thúc giục.   Nơi đó của nàng đã sớm tràn nước, từng trận tê ngứa truyền từ miệng huyệt đến nơi sâu trong cơ thể, như vuốt mèo đang cào.   Tiêu Trần Mạch cầm bút lông sói, chấm ướt nước chảy ra từ miệng huyệt nàng, cười nói: “Chẳng phải trẫm đã nói không cần thêm nước sao, dâm thủy của Tạ khanh là nhiều nhất, vừa ngọt vừa dâm ~”   “Ưm ~ hoàng thuợng ~” Tạ Thanh Anh bị hắn nói mặt đỏ rần.   Chẳng trách hắn nói không cần thêm nước, hóa ra đã sớm ẩn giấu ý đồ xấu.   “Tập trung, trẫm sắp bắt đầu viết.” Hắn nhắc nhở.   Tạ Thanh Anh nghe vậy, vội nhập tâm, cảm nhận hướng đi của đầu bút.   Môi hoa hộ nàng bị Tiêu Trần Mạch tách ra, sau đó hắn lập tức đặt bút xuống giữa âm đế và dâm huyệt của nàng.   Lông nhọn lướt qua nhụy hoa nhô lên, nàng vừa mới thấy thoải mái đã rời đi không chút lưu luyến, trượt xuống dâm huyệt.   Nói là dạy nàng học chữ, hình như hắn thật sự không có tâm tư gì khác.   Dù ngòi bút vào trong huyệt mấy lần nhưng chỉ để chấm đẫm dâm thủy, một khi chấm xong lại mau chóng rút ra.   Tuy đã cẩn thận phân tích nét bút nhưng mỗi nơi hắn đến, Tạ Thanh Anh đều vô thức rên rỉ yêu kiều từng tiếng.   "A ~ ha ~ a ~ ưm ~”   Hai chân bị hắn ấn chặt lên án, nàng vươn đầu lưỡi mềm liếm láp cánh môi mình.   Tay cũng không tự chủ được ấn lên nhũ hoa trắng tuyết, dùng sức vuốt ve.   Nàng muốn đau nhức trên ngực giảm bớt ngứa ngáy dâm huyệt.   Ngay khi nàng ngâm lên một tiếng, cuối cùng Tiêu Trần Mạch cũng ngừng bút.   Hắn quần áo chỉnh tề, thần thái thanh thản thong dong, giống như một phu tử nghiêm túc dạy nàng học chữ.   Hiện giờ, vị phu tử này dùng ngòi bút bị thấm ướt dâm thủy nữ học trò nhẹ nhàng chấm môi son nàng, chứa ý cười nói: “Vừa rồi trẫm viết tổng cộng ba chữ, Tạ khanh đoán lần lượt là gì?”   “Ừm ~ chữ đầu tiên là thanh.”   Nàng có thể chắc chắn, lần này chính là chữ tên nàng.   Nghe vậy, Tiêu Trần Mạch mỉm cười tán thưởng nói: "Không tệ, có tiến bộ. Còn chữ thứ hai?”   “Chữ thứ hai hẳn là ‘loan’.”   “’Ừm,” Ý cười chợt lướt qua mắt Tiêu Trần Mạch, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy còn chữ thứ ba?”   “Chữ thứ ba là… Ừm, thần không đoán được.”   Lúc hắn viết chữ thứ ba, cả người nàng đều chống cự dục niệm mãnh liệt, hoàn toàn không rảnh mà cảm thụ.   “Ha,” Tiêu Trần Mạch cười khẽ, “Sai hai trên ba chữ, phải phạt!”