Hoàng thượng thứ tội
Chương 31
Chương 31:
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Mấy ngày nay Tiêu Trần Mạch nghĩ cách khuyên nhủ Tạ Thanh Anh đáp ứng làm hậu mà nhức đầu không thôi. Nếu là người thường, hắn có thể dùng một đạo thánh chỉ, thế nhưng nàng thì khác, hắn không muốn dùng cường quyền để bức bách.
Nhưng ngày đó lâm triều, Viên thái sư làm nguyên lão ba triều lại nhắc tới chuyện này, Tiêu Trần Mạch thấy tuổi tác hắn đã cao nên không tiện giáo huấn quá mức, chỉ có thể lá mặt lá trái.
Hạ triều, hắn đang phiền lòng phê duyệt một đám tấu chương ở điện Thừa Quang, bỗng tiểu thái giám đến báo, nói là Tạ Thanh Anh mời hắn cùng dùng bữa trưa.
Tiêu Trần Mạch nhất thời mừng rỡ vô cùng, nghĩ tiểu nữ tử này bỗng nhiên nghĩ thông rồi sao?
Nghĩ vậy, hắn lại cố gắng kiềm chế tâm trạng phê xong tấu chương, lúc này mới vội vàng di giá về phía điện Ngọc Lộ.
Điện Thừa Quang và điện Ngọc Lộ cách không xa nhau, chỉ trong thời gian nửa nén hương là đến.
“Hoàng thượng cát tường.”
"Mau đứng lên."
Tiêu Trần Mạch vội nâng nàng dậy, thật ra hắn đã nói miễn Tạ Thanh Anh những hư lễ kia, nhưng nàng kiên trì không bỏ.
Nàng không muốn sau này thượng tướng sách sử viết nàng thành cậy sủng sinh kiêu, hồ ly mê hoặc quân vương, thân là người tộc Tạ thị, nàng không thể bôi nhọ tổ tiên.
Hai người đi đến giường gấm ngồi xuống, Tiêu Trần Mạch cười tủm tỉm hỏi: “Sao bỗng nhiên lại chủ động mời trẫm hả?”
Vài ngày trước đều là hắn vừa xong chính sự liền vội vàng tự chạy đến.
Tạ Thanh Anh nghe vậy, sóng mắt hơi chuyển, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng có thể nhớ Anh, không cho Thanh Anh cũng nhớ A Mạch sao?”
“Ây ~”
Tiêu Trần Mạch bị giọng điệu nũng nịu và thần thái làm tê cả xương cốt, không nhịn được ôm ngang nàng lên, nói: “Để trẫm nhìn một cái xem có phải hôm nay ăn mật không, nếu không miệng nhỏ này sao lại ngọt như vậy?”
Dứt lời, hắn ngậm lấy môi nàng liếm láp một phen.
“Ưm ~”
Trải qua mấy ngày nay hoan hảo, Tạ Thanh Anh đã sớm mẫn cảm hơn trước rất nhiều.
Nhưng giờ phút này môi bị liếm, nàng lại cảm thấy vô cùng ngứa, toàn thân mềm oặt ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn làm gì thì làm.
Tinh tế liếm môi đỏ của nàng một lần, đầu lưỡi Tiêu Trần Mạch vào thăm dò, nhẹ hút đầu lưỡi phấn nộn của nàng.
“A!”
Tạ Thanh Anh run lên, bộ ngực rung mạnh.
"Hoàng thượng, đừng ~"
Nàng đẩy nhẹ hắn nhưng vật khổng lồ vẫn ngóc đầu.
“Ưm,” Tiêu Trần Mạch liếm mút lưỡi nàng xong, khẽ cười nói: “Không ăn mật, vậy thì vì sao?”
“Là Thục phi nương nương vừa tới, nàng ta cho Thanh Anh một ý kiến hay.” Tạ Thanh Anh cười nói.
"Thục phi?" Tiêu Trần Mạch cau mày, ngữ khí thoáng thay đổi, hững hờ hỏi: “Nàng ta tới làm gì?”
“Nàng ta nói rõ Thanh Anh đã vào cung một thời gian, đặc biệt đến xem một chút.”
“Ồ, vậy sao?”
Hắn không hiểu Thục phi nhưng hắn hiểu nữ nhân hậu cung.
Bọn họ vì vinh sủng, có thể không quản gì hết.
Tạ Thanh Anh thấy thần sắc hắn hờ hững, lòng nhất thời hơi thấp thỏm.
Tuy nàng đã vô cùng tin Tiêu Trần Mạch yêu mình, nhưng dù sao Thục phi Giang thị cũng theo hắn khá nhiều năm rồi.
Vừa nãy ở trước mặt Thục phi thì không cảm thấy gì, giờ phút này nghĩ đến những chuyện xấu hổ Tiêu Trần Mạch đã làm với nàng có thể trước kia cũng từng làm với Thục phi, không biết vì sao lòng Tạ Thanh Anh lại cảm thấy vô cùng chua xót.
Nàng không muốn tranh đoạt sủng ái với một đám nữ nhân, nhưng vì sao người nàng yêu lại cố tình là quân lâm thiên hạ?
Đời này, hắn nhất định không chỉ thuộc sở hữu của một mình nàng.
Nghĩ đến tình cảnh Tiêu Trần Mạch bị hoa thơm cỏ lạ vây quanh, vành mắt Tạ Thanh Anh lập tức hơi đỏ lên.
Nàng đang cúi đầu cố gắng che giấu tâm tình, chỉ nghe Tiêu Trần Mạch hỏi: “Ngoài cái này, nàng ta còn nói với nàng cái gì nữa? Nàng nói rõ mười mươi cho trẫm.”
“Cái đó… Thanh Anh không dám nói.”
Ngộ nhỡ…
Ngộ nhỡ địa vị của Thục phi trong lòng hắn không bình thường, vậy chẳng phải nàng trở thành tiểu nhân mách lẻo sau lưng rồi sao?
Thấy nàng cẩn thận từng chút một như vậy, Tiêu Trần Mạch không khỏi lo lắng hơn, hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, động viên nói: “Đừng sợ, có trẫm ở đây.”
Động tác của hắn làm lòng Tạ Thanh Anh ổn định lại.
Cũng được, nếu hắn kiên quyết như thế, nàng sẽ nói thật vậy.
Nói thế nào đi nữa, cũng là Thục phi tới chọc nàng.
Nàng không chủ động hại người, nhưng nếu người khác đến hại nàng thì đừng trách nàng.
Sau đó Tạ Thanh Anh nói: “Thục phi nương nương nói, ta là thiên kim Tạ phủ, lại là con vợ cả, theo quy củ tuyển tú, hoàng thượng lại sủng ái ta như vậy, hẳn là có thể phong chức quý nhân cho ta.”
Nàng nói xong, lén lút nhìn sắc mặt Tiêu Trần Mạch, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, không rõ hỉ nộ, vì thế mím môi cười nói: “Thanh Anh vốn cảm giác mình bạch bích có tỳ vết, không xứng làm hậu, Thục phi nương nương đã nói ta có thể phong quý nhân, vậy hoàng thượng có ngại suy tính một chút không?”
Nàng biết lời này của mình đã quá phận rồi.
Nghìn đời xưa tới nay, nào có ai mặc cả cò kè đạo lý với quân vương?
Đúng như dự đoán, một giây sau, Tiêu Trần Mạch lập tức phát hỏa.
"Làm càn!" Hắn lạnh mặt, lạnh giọng trách mắng.
"Hoàng thượng thứ tội."
Ngay tức khắc, Tạ Thanh Anh và cung nữ hầu hạ, thái giám trong điện Ngọc Lộ cùng quỳ xuống đất, không dám thở mạnh.
“Trẫm không nói nàng.”
Tiêu Trần Mạch vội kéo nàng lại, ôm vào lồng ngực, dịu dàng nói: “Thanh Nhi, trẫm đã nói, nàng vĩnh viễn không cần quỳ trẫm."
"Hoàng thượng ~" Lòng Tạ Thanh Anh lập tức ngọt ngào.
Yêu bậc quân vương thì làm sao chứ? Chỉ cần người đó cũng yêu nàng là được rồi.
Cho dù thật sự có ngày tình phai vì nàng già đi nhưng cũng là chuyện ngày sau.
Hiện giờ nàng chỉ muốn báo đáp tình yêu của hắn.
Ngay lúc đó, lòng Tạ Thanh Anh đã thầm tính toán.
Chỉ có điều nàng chờ thêm mấy ngày nữa mới nói quyết định này với hắn.
“Hoàng thượng,” thấy mày kiếm hắn nhíu lại, Tạ Thanh Anh duỗi bàn tay trắng mềm nhẹ nhàng xoa mi tâm hắn, dịu dàng nói: “Ngài đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.”
“Được, trẫm không giận.”
Mỹ nhân ôn nhu săn sóc, làm cơn giận của Tiêu Trần Mạch tiêu đi không ít so với vừa nãy.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghiêng người nói với Lý Mậu Toàn: “Truyền ý chỉ của trẫm, bên Thục phi Giang thị nói lời không chính đáng mê hoặc lòng người, đi quá giới hạn đạo đức, cần phạt bổng lộc nửa năm, đóng cửa ăn năn ba tháng, không có chiếu chỉ không được ra khỏi điện Chi Lan nửa bước.”
"Vâng, hoàng thượng." Lý Mậu Toàn nghe vậy, vội vàng khom người lui ra ngoài điện, vội vã mang tiểu thái giám đến điện Chi Lan tuyên chỉ.
Tạ Thanh Anh cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, lần xử trí này gãi đúng chỗ ngứa, không giáng phân vị Thục phi nhưng cũng miễn để nàng ta lại đến châm ngòi.
Hai người lại nói vài câu, Tạ Thanh Anh mới nhắc đến một chuyện khác: “Hoàng thượng, sắp tới sinh thần mẫu thân ta, Thanh Anh muốn về nhà phụng dưỡng mấy ngày, xin ngài ân chuẩn.”
Thật ra nàng đã sớm muốn nói chuyện này, tuy ca ca đã được thả ra nhưng người nhà nhất định lo lắng cho nàng, nàng cũng rất muốn về thăm họ.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
71 chương
491 chương









