Có lẽ vì đêm nay chơi đùa quá mức, lại có lẽ vì quá lo lắng cho người nhà, ngày hôm sau Tạ Thanh Anh cảm thấy đau đầu, toàn thân bất lực.   Nàng nằm trên giường cả ngày, ba bữa đều là Lan Hinh hầu hạ tùy tiện ăn một chút.   Bất cứ tin tức gì trong Ngọc Lộ điện tất nhiên là phải truyền vào Thừa Quang điện trước tiên.   Tiêu Trần Mạch vừa biết được nàng sinh bệnh liền gấp gáp đến mức lập tức vứt tấu chương đi xem nàng.   Nhưng mà đi được nửa đường hắn lại bỗng nhiên tỉnh táo lại.   Bây giờ hắn đi xem nàng không phải là đại biểu cho hắn nhượng bộ sao?   Hắn muốn đáp án, Tạ Thanh Anh còn chưa cho hắn đâu!   Nghĩ đến chỗ này Tiêu Trần Mạch ép mình dừng bước, ra lệnh cho Lý Mậu Toàn: “Ngươi lập tức tới Thái y viện truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Đỗ Nhược nhanh chóng dẫn người tới Ngọc Lộ điện, nói với hắn nhất định phải chữa khỏi.”   “Vâng, nô tài đi ngay.”   Lý Mậu Toàn hiểu nặng nhẹ, thế là liền bảo tiểu thái giám hầu hạ, mình thì nhanh chóng đi về phía Thái y viện.   Lại qua một canh giờ, hắn vội vàng chạy đi chạy lại bẩm: “Hoàng thượng, tiểu chủ nàng không cho phép Đỗ đại nhân xem bệnh.”   Tiêu Trần Mạch nghe vậy gấp đến mức vỗ bút lông nhúng đầy mực một cái, nhíu mày nói: “Tạ Thanh Anh nàng đây là muốn làm gì?”   “Bẩm Hoàng thượng.” Lý Mậu Toàn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nô tài hỏi Tuệ nhi, nghe nói đêm qua tiểu chủ ngủ không ngon giấc, nhiễm phong hàn, lại…”   “Lại cái gì?” Tiêu Trần Mạch liếc hắn một cái.   “Lại dường như bị dọa sợ, hôm nay ở trong phòng cả ngày nói mê sảng.”   Tiêu Trần Mạch ngẩn ra.   Trong nháy mắt hơi thở chặn ở ngực không thể đi lên, lại không xuống được.   Thật sự là oan nghiệt!   Trong hậu cung nhiều nữ nhân dịu dàng, xinh đẹp hơn nàng như vậy, sao hắn cứ phải chết mê chết mệt nàng?   Giống như trúng cổ, hoàn toàn thân bất do kỷ.   Hắn không nhịn được thở dài, nói: “Bảo Đỗ Nhược tối nay đừng về phủ, ở trong cung tùy thời đợi lệnh, chờ ban đêm nàng ngủ, trẫm đi xem nàng một chút.”   “Vâng, nô tài hiểu rồi.”   Nói là ban đêm đi nhưng vừa nghĩ tới Tạ Thanh Anh sinh bệnh, cả một ngày Tiêu Trần Mạch làm gì cũng không xong.   Vội vàng lật vài tờ tấu chương lại bị hắn gác lại.   Lại tới sân Thừa Quang điện luyện kiếm một hồi, sau khi luyện xong tắm rửa muốn lên giường ngủ trưa nhưng mà sao cũng không ngủ được, quay qua quay lại đều nghĩ tới không biết tình hình bây giờ của Tạ Thanh Anh thế nào, có thể là khỏe hơn chút rồi.   Chịu đựng thật vất vả đến giờ Tuất, hắn chần chừ đứng bên ngoài Ngọc Lộ điện rất sớm.   Đợi tới giờ Hợi, bên trong vừa truyền tin Tạ Thanh Anh đã ngủ, hắn liền vội vàng gấp gáp lặng lẽ đi vào.   Tẩm cung của nàng hắn đã tới bao nhiêu lần từ lâu tại thời điểm nàng không biết gì, nhưng cho tới bây giờ chưa từng vội vàng như đêm nay.   Vội vàng đi đến trước giường, xốc màn lụa lên, nhìn thấy Tạ Thanh Anh mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt, nhắm mắt lại nằm trong mền gấm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, rõ ràng người không thấp nhưng khi quấn chăn lại nhìn xuống nhỏ thành một cục, nhìn đáng thương cực kỳ!   Tim Tiêu Trần Mạch lập tức co rút.   Hắn không khỏi có chút hối hận.   Hối hận đêm qua không biết nặng nhẹ, sợ đã làm nàng bị thương.   Ban đầu đêm đó vào cung của nàng, vốn dĩ hắn giả trang thích khách đoạt lấy nàng, một là muốn ôn lại noãn ngọc ôn hương hắn ngày nhớ đêm mong, hai là cũng muốn mượn cơ hội trừng phạt nàng, để nàng cũng nếm thử cảm giác bị người khác lừa.   Ban đầu nghĩ một lần đó khiến nàng sợ hãi mấy ngày là được rồi. Nhưng mà ngày hôm sau ở ngự thư phòng, tại thời điểm nàng vì cứu Tạ Lan Viễn mà không ngại câu dẫn hắn làm hắn vui lòng, chẳng biết tại sao hắn lại không nhịn được nổi giận với nàng lần nữa.   Hắn khổ sở vì mình không có địa vị trong mắt nàng, không sánh bằng Tạ Lan Viễn, không sánh bằng Tạ phủ, thậm chí hắn không muốn thừa nhận là có lẽ hắn còn không sánh bằng một Thẩm Bân.   Hắn không biết nàng có mấy phần thật lòng với mình.   Có lẽ, nếu như hắn không phải Hoàng đế, không nắm được nhược điểm của Tạ Lan Viễn và Tạ phủ, đời này nàng cũng sẽ không liếc hắn một cái nhỉ?   Càng nghĩ như vậy, Tiêu Trần Mạch càng tích tụ thêm.   Hắn biết thế này cực kỳ ngây thơ, giống như một đứa trẻ,   Nhưng mà hắn không có cách nào.   Hai mươi ba năm rồi, lần đầu tiên hắn nếm được vị tình yêu, lại long đong, gian nan như vậy.   Khó khăn đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ mình.   Mấy ngày hôm nay tuy rằng mỗi lần nàng đi cầu kiến hắn đều bị hắn phái người ngăn lại nhưng mà hắn có từng dễ chịu không?   Chỉ cần nàng ở ngoài điện một khắc, hắn liền không làm nổi gì khác.   Đêm qua, cuối cùng hắn không nhịn được, nhớ nàng sắp điên rồi, liền giả trang thích khách tới gặp nàng lần nữa.   Hắn thà rằng nàng coi hắn là người khác, cũng không muốn nhìn thấy nàng vì cứu huynh trưởng mà khom lưng hầu hạ dưới thân hắn, chuyện đó còn làm hắn khó chịu hơn giết hắn.   Vì không muốn bịt mắt nàng lại nên hắn dịch dung, còn hạ độc nàng tránh làm nàng đau quá.   Lại không nghĩ rằng nàng vẫn vì vậy mà ngã bệnh.   Một bên Tiêu Trần Mạch ân hận, một bên si ngốc nhìn nàng.   Nhìn thấy người trên giường nhíu chặt mày, hoàn toàn không thấy sự tươi sáng động lòng người ngày xưa, dường như thật sự rất khó chịu, hắn quả thực hối hận đến mức xanh ruột.   “Thanh nhi.” Hắn cúi đầu thở dài, lẩm bẩm: “Trẫm thua, nàng mau khỏe đi, chỉ cần nàng khỏe, trẫm lập tức hạ lệnh thả Tạ Lan Viễn, cũng cam đoan không truy cứu chuyện nàng nữ giả nam trang nữa, được không?”   Nữ tử trên giường vẫn không có chút phản ứng như cũ.   Mắt phượng Tiêu Trần Mạch ảm đạm, hồi lâu sau cuối cùng hắn cũng quyết định, cực kỳ khó khăn nói: “Nếu như nàng thật sự không thích trẫm, không thích ở trong cung, vậy thì trẫm liền đồng ý với nàng, thả nàng rời đi.”   Có lẽ hắn thật sự sai rồi.   Thích một người sẽ muốn làm nàng vui vẻ, vui sướng không phải sao?   Hắn uy hiếp người nhà nàng như vậy, ép nàng ở lại bên cạnh hắn, nhưng trước sau vẫn không chiếm được lòng nàng, chỉ khiến nàng cách mình càng ngày càng xa, nàng với hắn thế này có ý nghĩa gì đâu?   Một lát sau, nữ tử ngủ say đột nhiên nhúc nhích một cái.   Tiêu Trần Mạch giật mình, dưới sự bối rối vội vàng lách mình tới bên cạnh giường nàng trong bóng tối, ngừng thở sợ nàng phát hiện.   Nhưng hắn lại không biết, vừa rồi Tạ Thanh Anh căn bản không ngủ.   Nàng nghe thấy hắn rõ ràng.   Trong nháy mắt, sợi gai rối một mực quấn quanh lòng nàng cuối cùng cũng được làm rõ.   Nàng mở mắt ra, nhìn cái màn trên đỉnh đầu, hốc mắt có chút chua xót.   “Hoàng thượng, ta hiểu rồi.” Nàng nói khẽ.   Nàng biết hắn ở trong phòng, biết hắn nhất định đang nghe nên nàng tiếp tục nói.   “Hai ngày này ta nghe thấy một số chuyện xưa hồi nhỏ liên quan tới ngài…”   Cảnh vương bị xử lý hồi trước cũng không phải trường hợp mưu phản đầu tiên của bổn triều.   Tại Minh Đức nguyên niên (*), lúc Tiêu Trần Mạch mới đăng cơ một năm đó, trong thâm cung này đã từng bộc phát một lần mưu phản.   (*)Nguyên niên: năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa.   Lúc đó, Vương thị thân là Thái Hậu vì bất mãn hắn chèn ép cữu cữu nhà mẹ đẻ, trong một đêm khuya kết hợp với nhà ngoại khởi binh tạo phản, muốn lập Hằng vương con út của mình làm vua.   May mà Tiêu Trần Mạch phát hiện sớm, an bài Uy Vũ tướng quân phái binh âm thầm mai phục từ sớm, bắt hết trước khi bọn họ đắc thủ.   Từ đó về sau, Thái hậu và Hằng vương bị đưa đến phủ đệ bên ngoài ngàn dặm, cả đời không được hồi kinh.   Việc cơ mật này toàn bộ Đại Dận cũng không có nhiều người biết, Tạ Thanh Anh cũng là tình cờ một lần nghe thấy một cung nữ lớn tuổi nói.   Về sau, nàng lại xem một vài chuyện liên quan đến Tiêu Trần Mạch khi còn nhỏ ở Tàng Thư các.   Vị quân chủ Đại Dận này, minh quân người người tán thưởng, thật ra khi hắn còn nhỏ cũng không được sống hạnh phúc.   Từ nhỏ hắn đã bị các vị cung phi có con nối dõi coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn nhanh chóng loại bỏ, may mà hắn bẩm sinh thông minh, lại có Thái hậu bảo hộ tỉ mỉ, lúc này mới bình an sống đến đăng cơ.   Nhưng ai biết, sau khi hắn đăng cơ, mẫu hậu đã từng yêu thương hắn lại liên hợp với đệ đệ ruột của mình cùng nhau phản bội hắn.   Chỉ vì hắn không cho huynh trưởng nhà ngoại bà ta thăng quan tiến tước, liền muốn phế bỏ hoàng vị của hắn.   Những chuyện bí ẩn trong cung này bị Tạ Thanh Anh gằn từng chữ ra trong đêm tối, thoáng chốc trong phòng lâm vào vắng lặng một cách chết chóc.