Hoàng thượng thứ tội
Chương 21
Edit: Chưa đủ 18
Lời nói này thật ra là lời từ tận đáy lòng Tạ Thanh Anh.
Nàng thấy nói xong Tiêu Trần Mạch cũng không tức giận, nhất thời lá gan cũng lớn lên, xách váy áo quỳ di chuyển tới bên cạnh ghế dựa của hắn.
Cẩn thận từng li từng tí né tránh đồ ăn và bát đũa văng khắp nơi trên đất, cuối cùng Tạ Thanh Anh cũng di chuyển tới bên cạnh hắn.
Nàng hít sâu một hơi, lông mi hơi rũ xuống, cởi long bào hắn xuống.
Đóng giả ca ca nhiều năm như thế, nàng đã sớm vô cùng thuần thục với kiểu dáng quần áo nam tử.
Chẳng qua mấy lần nhẹ nhàng, nàng cởi áo khoác và đai lưng bạch ngọc của Tiêu Trần Mạch xuống.
Trong ngự thư phòng ấm áp như mùa xuân, bên trong long bào chỉ có một cái áo trong màu trắng thuần.
Tay Tạ Thanh Anh run nhẹ, rõ ràng lúc trước ở trên đồng cỏ kia tại ngoại ô kinh thành nàng đã từng cởi quần áo cho hắn, nhưng khi đó vì hắn bị thương, chuyện gấp phải tòng quyền, mà nàng lại thân mang nam trang, luôn luôn thản nhiên.
Nhưng bây giờ…
Hắn là Hoàng đế mà nàng chẳng qua là một tội nữ nho nhỏ.
Mà động tác tại thời điểm này của nàng không chỉ vượt qua giới hạn, còn không biết xấu hổ.
Ngoài tội khi quân còn thêm một tội danh mị chủ.
Tạ Thanh Anh à Tạ Thanh Anh, ngươi còn đang do dự cái gì?
Chuyện đến nước này, chẳng lẽ ngươi còn có đường lui sao?
Xây dựng tâm lý cho mình như vậy, cuối cùng Tạ Thanh Anh cũng cởi cái áo trong kia ra.
Thế là toàn thân trên dưới Tiêu Trần Mạch chỉ còn một cái quần lót.
Bộ ngực hắn vẫn rộng lớn vững chắc như cũ, đường cong cân xứng, chỉ là vết thương mới một đường màu hồng nhạt chỗ bụng kia vô cùng rõ ràng.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ máu me đầm đìa của hắn hôm đó, Tạ Thanh Anh liền cảm thấy những khổ sở vào thời khắc này của mình đều không tính là gì.
Nàng không dám hôn môi hắn, đành bắt đầu từ hầu kết. Duỗi cái lưỡi đinh hương ra, liếm láp nhẹ nhàng, nhìn nó nhấp nhô lên xuống dưới sự liếm láp của mình.
“Lúc trước hầu kết của ngươi sao mà có?” Tiêu Trần Mạch một mực không nhúc nhích đột nhiên mở miệng.
Động tác Tạ Thanh Anh dừng lại, rũ mi nói khẽ: “Dân nữ thỉnh giáo đại phu chữa bệnh cho huynh trưởng.”
Tiêu Trần Mạch lập tức nghĩ đến hôm đó nhìn thấy Tiết Tử Tô ở Tạ phủ.
Thì ra là thế.
Cũng đúng, có thần y thế gia truyền thụ, dịch dung chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải nói?
Không phải hắn chưa từng nghi ngờ, nhưng mà nàng giả bộ giống như vậy.
Hầu kết rõ ràng, bước chân rộng lớn, trên vành tai không có lỗ, vóc người cũng rất cao.
Tiêu Trần Mạch mỉm cười nhẹ một cái, mặc cho nàng rời khỏi hầu kết của mình, đi mút núm vú.
Thân hình hắn cực kỳ hoàn mỹ, cho dù ngay cả núm vú cũng vậy, hai vú màu đỏ sậm, khoảng cách độ cao đều vừa vặn.
Tạ Thanh Anh nhớ lại những gì đã thấy trong sách xuân cung, sau khi liếm hết toàn bộ một vòng liền mút lấy từng ngụm.
Lực đạo của nàng vừa đúng khiến Tiêu Trần Mạch tuôn trào khoái cảm, lại không còn đau đớn.
Đầu lưỡi linh hoạt như một con cá con, quấn lấy đầu vú vui sướng hôn lấy nó.
Theo động tác của nàng, cả người Tiêu Trần Mạch cứng nhắc dần dần mềm nhũn ra, hắn cũng không cho nàng bất kỳ đáp lại nào nhưng cũng không ngăn cản động tác của nàng.
Môi lưỡi Tạ Thanh Anh liếm một đường xuống phía dưới, liếm qua cái eo gầy gò của hắn, vết thương còn chưa chữa trị triệt để bên phải bụng, cuối cùng đến giữa hai chân hắn.
Cách quần lót, nơi đó của Tiêu Trần Mạch đã sớm nhô cao lên, cho thấy là bị nàng khơi gợi lên dục vọng.
Tạ Thanh Anh mím môi mỉm cười, nàng cẩn thận cởi quần lót hắn xuống.
Cự long hưng phấn từ lâu bỗng nhiên được thả ra, “ba” một cái bắn ra ngoài, suýt chút nữa đánh vào mặt Tạ Thanh Anh.
Nàng giật mình kêu lên, mặt mũi đỏ ửng nhìn vật lớn trước mặt.
Cái đêm trước kia, chính là vật này không ngừng ra vào trong cơ thể nàng, cướp đi lần đầu tiên của nàng, khiến nàng vừa vui vẻ lại ê ẩm.
Lúc đó vì đang ở nơi hoang vu dã ngoại, nàng cũng không kịp nhìn kỹ.
Giờ phút này mượn ánh trăng sáng rực ngoài cửa sổ chiếu vào, cuối cùng nàng cũng có thể quan sát kỹ càng.
Chỉ thấy cây gậy của Tiêu Trần Mạch vô cùng lớn, lớn hơn mấy lần so với mấy cái nàng thấy trong xuân cung đồ.
Thân gậy và hai cái túi màu đỏ tím, chỗ quy đầu lại vô cùng phấn nộn.
Có mùi tanh nhàn nhạt, còn nhiễm một chút mùi long tiên hương hắn thường hun trên quần áo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, vật lớn kia lại phồng ra thêm mấy phần ngay trước mắt nàng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nhìn chằm chằm vào nàng.
Tạ Thanh Anh vừa hiếu kỳ lại sợ hãi, nàng liếm môi, rồi sau đó mở to miệng ngậm nó vào.
Vừa mới ngậm đầu nấm vào, nàng liền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Nó quá lớn, to đến mức nàng dốc hết toàn lực há miệng to hết mức mới có thể miễn cưỡng ngậm lấy.
Trong nháy mắt khóe miệng dường như sắp bị căng nứt, cổ họng cũng cực kỳ khó chịu.
Nhưng đây đã là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra được để lấy lòng hắn.
Trên người nàng xanh tím, không thể thừa hoan dưới thân hắn, bị hắn phát hiện.
Chỉ có thể dùng phương thức này để làm hắn vui lòng.
Nàng hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong sách lúc trước, cố nén cảm giác buồn nôn, nuốt long căn gân xanh quấn quanh xuống từng chút một, đầu lưỡi cũng liếm láp theo đó.
Một bên ngậm nuốt, một bên Tạ Thanh Anh nghị, hắn sẽ thích nhỉ?
Trong sách xuân cung, không phải nam nhân thích nữ nhân làm vậy nhất sao?
Nhưng mà nàng lại thất vọng rồi.
Theo sự ra sức lấy lòng của nàng, sắc mặt vốn dĩ lạnh nhạt như là trời mưa to sắp tới của Tiêu Trần Mạch trầm xuống từng tấc từng tấc.
Long căn bị khoang miệng ướt át của nàng bao vây, cái lưỡi thơm tho của nàng khiến hắn suýt chút nữa không giữ được.
Thân thể hắn không thể làm gì ngoài hưởng thụ.
Nhưng lòng hắn lại bị chấn động vô biên, tức giận cuốn theo bi thương.
Hắn khó mà tin được nhìn nàng, quả thực lại nghi ngờ mình đang nằm mơ lần nữa.
Nhưng mà không phải là mơ.
Nơi mẫn cảm, yếu ớt nhất của hắn đang được nàng dịu dàng đáng yêu chăm sóc, uyển chuyển lấy lòng, khúc ý phùng nghênh (*).
(*)làm theo ý của người khác
Không khác gì với những phi tần trong hậu cung của hắn.
Thậm chí nàng hầu hạ dụng tâm hơn, kỹ xảo càng tốt hơn.
“Ngươi học được từ nơi nào?” Bỗng dưng, Tiêu Trần Mạch lạnh giọng hỏi.
Động tác liếm láp của Tạ Thanh Anh dừng lại, trả lời: “Hôm đó Hoàng thượng hỏi dân nữ có từng xem xuân cung chưa, sau khi hồi phủ dân nữ liền đi xem mấy quyển.”
Nàng dứt lời, cánh tay đau đớn một trận.
“Hoàng thượng?” Tạ Thanh Anh lo sợ không yên nhìn hắn.
Chỉ thấy quân chủ trẻ tuổi trước mắt vẻ mặt băng lãnh, hai con ngươi đen như mực, âm trầm đến mức dường như muốn nuốt chửng nàng.
“Nói cách khác, nếu trẫm không phát hiện ra thân phận của ngươi, ngươi liền muốn dùng những thứ này trên người Thẩm Bân kia?” Hắn gằn từng chữ, lạnh lùng hỏi.
“Hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh cuống quýt lắc đầu, vội vàng phủ nhận: “Không phải.”
“Không phải cái gì?”
“Dân nữ thích Hoàng thượng mới có thể làm như vậy với Hoàng thượng.”
Thẩm Bân đối với nàng mà nói chỉ là người xa lạ thôi.
Cho dù thật sự thành thân, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ tương kính như tân, sẽ không còn gì khác.
“Thích?” Tiêu Trần Mạch cười lạnh, trào phúng: “Tạ Thanh Anh, vậy ngươi nói cho trẫm, hôm nay ngươi cam chịu khuất nhục để lấy lòng như vậy tột cùng là xuất phát từ thật lòng hay là vì cứu Tạ Lan Viễn.”
“Hoàng thượng…” Sắc mặt Tạ Thanh Anh trắng bệch.
“Nếu có nửa câu nói dối, trẫm lập tức sai người xử tử hắn.”
“Hoàng thượng đừng mà!” Tạ Thanh Anh bị dọa đến cuống quýt quỳ xuống, vội la lên: “Chỉ cần Hoàng thượng thả ca ca ta ra, dân nữ làm gì cũng sẵn lòng!”
Quả nhiên.
Tiêu Trần Mạch cười tự giễu một tiếng.
Tạ Thanh Anh, rốt cuộc ngươi coi mình là gì?
Lại đem trẫm trở thành người thế nào?
Ngươi đối với trẫm còn có một tí thật lòng nào không?
Đêm đó, ngươi nói ngươi thích trẫm chẳng qua bởi vì trẫm cứu ngươi, đúng không?
Rốt cuộc không muốn nghĩ tiếp, Tiêu Trần Mạch bỗng dưng phất tay áo đứng dậy.
Nếu như ở cạnh nàng thêm một giây nữa, hắn thật sự sợ mình sẽ không cẩn thận bóp chết nàng.
“Tạ Thanh Anh, người không hiểu gì hết!”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
28 chương
52 chương
68 chương
42 chương
11 chương
10 chương








