Hệ thống vạn năng ! ta là vương

Chương 44 : pa pa ... ! tránh xa ta ra 12

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCô được Donald đưa về phòng , giờ đây trong phòng có sự xuất hiện của Rai , Diana , First , Gunra và cả Hundin . Cô ngồi trên sô pha nhìn họ " Bệ hạ ... " Hundin đi lên lo lắng nhìn cô " Kiểm tra " " Vâng ! " Hundin đi lên mỉm cười hỏi " Công chúa còn nhớ thần không ? " " Nhớ " Cô gật đầu cầm tách trà uống " Vậy thần tên gì ? " " William Hundin " " Vậy công chúa có biết con trai thần không ? " " Ưm ... Là cái cậu bé tóc trắng ngà sao ? " " Phải " " William Robest " " Vậy công chúa nhớ được những ai trong căn phòng này ? " Cô nhìn xung quanh rồi chỉ vào Diana , Gunra , Hundin rồi nhìn qua 3 người con lại ... " Hết rồi " Hundin nheo mài hỏi lần nữa " Công chúa có thấy không khỏe ở đâu không ? " " Ta rất khỏe " Hundin không nói gì nữa đứng lên , Rai lạnh lùng bước tới trước mặt cô " Anh là anh trai của em . Nhớ không ? " Cô nhẹ lắc đầu , đôi mắt xinh đẹp như hiện lên ý cười " Anh là anh trai sao ? " " Phải ! " " Vậy là em có anh trai rồi , cứ nghĩ chỉ có chị thôi . " Mọi người đều bất ngờ với câu trả lời . Donald âm trầm lạnh lùng nói " Dẫn hai công chúa và hoàng tử về cung điện " Gunra đứng dậy hành lễ rồi dắt cô và Diana , Rai ra ngoài . Khi cánh cửa đóng lại Hundin mới lên tiếng " Tiểu công chúa bị hạ cấm chú . Đó là một loại ma pháp rất mạnh , điều khiển người quên đi ký ức của họ . " " Ai đã làm chuyện này " " Thần không biết , e rằng người này không đơn giản " " Cách trị khỏi " " Chuyện này ... " Hundin do dự không nói , Donald đập tay xuống bàn quát " Nói ! " " Ký ức bị xóa là mãi mãi . Trừ khi giết chết người đã hạ chú " " Bệ hạ , để thần đi tìm kẻ gây ra chuyện này " First nhìn Donald đang dựa vào ghế nói " Không cần . Kẻ đó muốn hại con bé thì chắc chắn sẽ ra tay lần nữa . Ký ức mất đi cũng không sao ... cứ như vậy " " Nhưng ... " " Ngươi đi theo bảo vệ công chúa " First thở dài đi ra ngoài cùng Hundin . Donald ngồi trong phòng ngã lưng xuống ghế " Quên đi sao ... " ________________ Cô được Gunra đưa về phòng " Công chúa nghỉ ngơi đi " Cô ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống , Gunra bỗng thấy chiếc vòng đeo trên tay cô liền hỏi " Thứ này tại sao công chúa lại có ? Ta nhớ ta không có chuẩn bị cho người mà ? " " A ! Là chị Diana tặng ta đó . Đẹp không ? Ta rất thích nó " " Vậy sao " Gunra mỉm cười rồi đi ra ngoài . Cánh cửa đóng lại cũng là lúc khóe môi cô vươn lên nụ cười lạnh . Đôi mắt nhắm lại , từ không trung hóa thành bóng đen với áo choàng dài ... _______________ Trong một căn phòng rộng lớn khác , một bé gái khoảng chừng 12 tuổi đang ngồi trên giường nói chuyện cùng một cậu bé trai " Anh trai , anh ở chiến trường cực khổ rồi " Diana lo lắng nhìn Rai " Không ! Còn em ? " " Em sao ? Em ở đây rất tốt , dù có đôi khi nhớ anh và pa pa . Nhưng cũng có Eira làm bạn " " ... " Diana nhìn Rai bỗng trầm xuống liền nói " Lần này Eira quên đi mọi người thật kì lạ . Mong em ấy có thể mau chóng nhớ lại " " Ừ ! Anh về đây " " Em tiễn anh " Diana mỉm cười đưa Rai ra trước cửa phòng , khi cánh cửa đóng lại nụ cười tươi vui đó liền biến mất . Diana quay lại với gương mặt lạnh , đôi mắt xanh dương nhạt như một đầm lầy . Từ không trung cô trong hình dáng của bóng đen xuất hiện " Sao rồi ! Hài lòng chứ ? " Diana nghe cô nói liền mỉm cười " Con nhỏ em gái tôi thật sự mãi mãi quên đi ? " " Ha ! Phải ! Tùy theo ý ngươi chẳng phải sao ? " Cô ngồi xuống ghế nói " Thật ra ngươi là ai ? Sao lại muốn giúp ta ? " Diana bước lại giữ một khoảng cách nhất định với cô , gương mặt âm trầm lạnh lùng " Ha ha ! Không cần biết lý do . Chẳng phải ngươi ghét em gái mình sao ? Chỉ cần biết ta giúp ngươi là được " " Hừ ! Con nhỏ đó hơn ta gì chứ ? Chỉ là một phế nhân , vậy mà ánh mắt của cha lại tràn đầy cưng chiều nó . Mọi người cũng quý mến nó hơn . Thật không công bằng , ta phải khiến mọi người trên khắp vương quốc này phải căm ghét nó . Ta muốn trong mắt họ chỉ có ta " Diana gằng giọng lên , đôi mắt xuất hiện tia máu . Cô trong lòng không khỏi khán phục ... " Được ! Ta sẽ giúp ngươi đến cùng . Tiếp theo nhóc muốn làm gì ? " " Cha chắc chắn sẽ dành thời gian cho nó . Ta muốn nó bị mọi người nghĩ là tà nhân , gây hại cho hoàng đế . Khiến mọi người hạ nó xuống và nâng ta lên . Như vậy vị trí của ta trong lòng cha sẽ cao lên " " Ha ! Còn nhỏ mà đã có suy nghĩ như vậy . Được , ta đi trước " Nói rồi cô biến mất trở về phòng . Cô ngồi dậy nhìn thân thể mình ... [ Ký chủ ! Người định giở trò gì đây ? ] " Ha ! Ta muốn lợi dụng Diana . Ta nhìn ra nó ghét ta , nhưng không thể ngờ tâm tư của một đứa trẻ lại kín đáo như thế . Ta sẽ chiều theo ý nó một thời gian vậy , rồi sau này mới thả lưới bắt cá lớn ... " " Chủ nhân đọc sách quả thật cũng có lợi đấy . Dùng phép cấm dạy cho con nhóc láo lĩnh đó , kêu nó yểm bùa vào chiếc vòng rồi tặng cho người . Nếu như sau này có người phát hiện thì sẽ rất thú vị ... " Tiếng nói của Tiểu Huyết vang lên " Chưa đâu ! Không dễ như vậy ... " _______________ Sáng hôm sau : Donald sáng sớm đã truyền cô qua cung điện ăn sáng . Cô ngồi ăn xong phần của mình rồi mới ngước lên ngây thơ ... " Pa pa , con ăn no rồi " " Vậy sao ? Vậy đi thôi " Donald dắt cô đến một khu rừng trắng xóa [ Là nơi lúc trước ] Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô , đôi mắt cô trong suốt nhìn hắn " Pa pa , thật đẹp . " Cô chạy nhảy khắp nơi sờ soạng như rất hiếu kỳ " Lúc trước con và ta đã từng đến một lần " " Hử ? Vậy sao ... Eira không nhớ ... " Donald ngồi dưới gốc cây nhìn cô vúi vẻ chơi đùa . Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt ... " Không nhớ sao ... " { Pa pa không có bạn sao ? Vậy để Eira làm bạn cũng pa nhé ? } { Eira không hiểu mới có thể để pa pa trút bầu tâm sự } Donald cúi đầu nhớ về từng lời nói khi trước của cô ... " Những lời nói đó ... " " Hử ? Eira đã nói gì sao ? " " Không ! Con chơi đi " Donald lắc nhẹ đầu bình thản dựa vào góc cây nhắm mắt dưỡng thần Cô dừng lại tại một khoảng cách khá xa nhìn về hắn " Ha ! Chủ nhân , không ngờ những lời nói lúc đó lại khiến hắn để tâm a~ " Tiểu Huyết như trêu ghẹo nói lên trong đầu cô " Lời nói là con dao hai lưỡi . Đừng nên xem thường " Cô nhếch môi đi vào sâu hơn khám phá . [ Ký chủ ! Nơi đây chỉ toàn là một màu trắng ] " Ừ ! Nhưng quả thật rất đẹp " Cô dừng lại nhìn xuống , dưới chân cô là một thứ gì đó bị lá trắng bao phủ . Cô nheo mài cúi xuống lấy lá ra liền kinh ngạc Một con quạ đen đang nằm thấp thỏm trên mặt đất , lông trên cánh mềm mại xuất hiện vết máu đỏ cùng hàn khí xung quanh [ Con quạ này chắc bị nhiễm lạnh . Làm sao có thể chịu được một nơi như thế này khi đang bị thương chứ ] Cô lạnh lẽo nhìn lên bầu trời " Chắc nó bị rơi xuống ... " Cô xè tay ra thì trên tay liền xuất hiện một bình ngọc . Cô mở nắp cho dòng nước chảy vào miệng con quạ . Vết thương bỗng nhiên lành lại , con quạ mở đôi mắt màu xám ra khiến cô kinh ngạc ... " Quạ cũng có mắt màu xám sao ? " [ Ta bí (=.=) ] Con quạ đứng dậy nhìn chăm chú vào cô rồi đột nhiên vẫy cánh bay đi . Cô nhìn theo cũng không nói gì ... Cô nhìn vào một bụi rặm trắng gần đó liền đi đến . Cách đó không xa thứ cô nhìn thấy là một người con trai đang dựa vào cái cây . Y phục của kị sĩ oai phong . Mái tóc như bầu trời phủ lấy đôi vai đang run rẩy . Cô nhìn thấy người con trai đó đang cúi đầu vào thân cây , hàng mi trắng dài run nhẹ , nước mặt chảy xuống ... Người con trai đó quả thật rất mĩ , làn da trắng . Mũi cao , môi đỏ hồng . Thân hình thư sinh nhưng khỏe mạnh , bên tay trái nắm lấy đầu thanh kiếm chấn xuống mặt đất ... một khung cảnh lạnh lẽo nhưng lại cho ta thấy một nỗi thương tâm ... " Gì đây ? Chẳng phải hoàng đế mới được vào sao ? " Cô nói nhỏ rồi dần bước lại gần hắn , bàn tay vươn ra " Này ... " Bỗng người kị sĩ trở mình rút kiếm ra chỉa về phía cô , đôi mắt vẫn nhắm lại không hề mở ra . " Ai ? " Cô nheo mài lại rồi nở một nụ cười hồn nhiên " Ngài là ai vậy ? Còn ta là Eira " Người con trai đó như nghe được giọng cô còn nhỏ liền để kiếm vào võ . Một chân quỳ xuống , tay phải bắt qua vai trái hành lễ " Tham kiến công chúa . Ta đã thất lễ ... " " Không sao ... " Cô bước lại gần hắn đưa tay chạm vào gượng mặt hắn lau đi nước mắt " Sao anh lại khóc ? " " A ! Thứ lỗi " Người kị sĩ đó giật nảy mình tránh xa , sau đó vụt mất chạy đi . " Eira ! " Từ phía sau Donald gọi tên cô " Sao lại đi xa như vậy ? " " Pa pa , xin lỗi . Con thấy người mệt nên đi xa một chút . " " Thật là ... về thôi " Cô nghe giọng nói hắn vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại tràn ngập lo lắng và một tia sợ hãi . Liền hạ mi mắt che đi tia sáng lạnh vừa xẹt qua . Mỉm cười nắm lấy tay hắn " Dạ ! Pa pa " Cô vui vẻ cùng Donald trở về , nhưng chưa được mấy bước trong đầu liền vang lên tiếng nói của tiểu Bát Đản [ Ký chủ ! Đã tải được cốt truyện ! ]