Hệ thống vạn năng ! ta là vương

Chương 27 : độc đế ma tôn ! khuynh thế thiên hạ 16

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKể từ hôm đó cô và hắn đã ở đây 7 ngày , hắn luôn dịu dàng và ân cần với cô . Ngoài việc hôn ra thì luôn yêu thương cô hết mực , khiến lòng cô có cảm giác hơi có lỗi . Ngồi trên tảng đá cô nhìn lên bầu trời , hắn từ phía sau ôm cô . Giọng nói dịu dàng lo lắng " Nàng sao vậy ? " " Không có gì " " Ta có chuyện muốn nói với nàng " Hắn tựa cằm vào vai cô " Hử ? " " Chúng ta đã ở đây 7 ngày , và sắp tới sẽ có trăng máu . Ta phải nhân cơ hội trị vết thương . Nên ta sẽ không thể cạnh nàng 3 ngày này ... " " Vậy chúng ta có thể thoát ra sao ? " " Phải " " Ừ ! Vậy người đi đi " " Ta không yên tâm để nàng một mình , nên ta sẽ tạo kết giới bảo vệ . Nàng không thể ra ngoài và không ai có thể vào trong . Thức ăn , củi lửa và nước uống đều có đủ , nàng phải chờ ta về " " Ừa ! Người định đến đâu tu luyện ? " " Ở một hang động trên băng , xung quanh đều là lửa rực " " Băng và lửa dung hòa ? " " Phải ! " Không khí im lặng bao trùm , cô bình thản nhìn một khoảng không còn hắn lại lo lắng nhìn cô " Sao vậy ? " Cô thấy hắn nhìn mình liền hỏi " Ta có cảm giác , lần này ta đi sẽ mãi mãi mất nàng ... " " Làm sao như thế được ? Người suy nghĩ nhiều rồi " " Băng nhi ! Nàng hứa với ta , khi ta giết hết đám Linh sơn kia . Nàng sẽ trở thành Ma hậu của ta . Mãi mãi yêu ta , bên cạnh ta . Được không ? " Cô yên tỉnh nhìn vào đôi mắt hắn , cô có thể thấy sự dao động và sợ hãi nơi đáy mắt của người nam nhân này . Ma hậu ? Yêu ? Bên cạnh ngươi ? Có lẽ không được rồi , ta không phải Huyết Ly Băng , nên lời hứa này có thể xem như không tính nhể ? Ha ! Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn bình thản nhìn hắn , mỉm cười dịu dàng " Ta hứa với chàng " Hắn nghe vậy mà mỉm cười , ôm cô vào lòng . Đôi mắt hạnh phúc nhìn về nơi xa " Cảm ơn nàng " Nói rồi hắn hôn lên trán cô , sau đó buông cô ra " Thời gian không còn sớm , ta đi đây " Hắn đứng dậy , đưa tay ra tạo một luồn ánh sáng bao bọc lấy hang động . Một kết giới vô hình được tạo ra , cô nhẹ nhàng nhìn hắn Hắn nhìn cô lần cuối sau đó biến mất , chỉ để lại hàn khí còn vương lại [ Ký chủ ! ] Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên " Hử ? Ngươi khỏe rồi à ? " [ Vâng ! Ta đã khôi phục . Mà ký chủ ! Người hứa xuông sao ? ] " Ừ " [ Làm vậy không sợ người khác tổn thương à ? ] " Ngươi là hệ thống mà cũng nghĩ cho kẻ khác quá ha " [ Ừ ! Thì ... Mà ký chủ có sắp xếp gì chưa ? Đã gần một năm rồi ] " Hử ? Ra ngoài " [ Ký chủ muốn đi ? ] " Phải . Mà ngươi có thể phá vỡ kết giới này không ? " [ Kiểm tra -------- Hoàn tất -------- Có thể ] " Mất bao lâu ? " [ Chưa xác định ] " Ừ ! " Cô nói rồi nhìn lên bầu trời , ánh trăng sáng cao chiếu rọi . Bỗng khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt không rõ ý tứ . Giọng nói lạnh nhạt nhưng dịu dàng " Tiểu Bát Đản ! Ngươi thấy ánh trăng đêm nay như thế nào ? " [ Hử ? Rất sáng ] " Ngươi cảm nhận như thế nào về ánh trăng ? " [ Hử ? Trăng luôn sáng , ở trên cao hiên ngang đứng giữa màn đêm . Lại cô độc và lạnh lẽo ] " Phải ! Nó thật cô độc , nhưng lại rất đẹp . Vẻ đẹp của tạo hóa , được kết tinh từ những gì tăm tối nhất " [ ... ] " Rồi một ngày nào đó ta sẽ như ánh trăng kia . Tỏa sáng và lạnh lẽo . Như một nữ hoàng cao cao tại thượng đứng giữa bầu trời . Sẽ không bị ràng buộc bởi một thứ gì . Có đôi lúc ánh trăng sẽ luôn có những vì sao bên cạnh , nhưng rồi đôi lúc cũng sẽ chẳng thấy đâu . Vì thế mà ánh trăng luôn sáng , luôn lạnh lùng và cao quý . Nắm trong tay cả bầu trời của màn đêm tối ... " [ Ký chủ ... ] " Ta luôn suy nghĩ tình cảm là gì mà khiến người ta phải đau đớn tuyệt vọng . Chấp nhận hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy một ánh nhìn , một nụ cười thậm chí là một chút yêu thương từ ai đó . Thật ngu ngốc có phải không ? " [ Đó là thất tình lục dục của con người ] " Đúng vậy ! Ta muốn có một cuộc sống thanh thản , cảm nhận sự hòa bình và không màn sự đời . Sẽ không bị ràng buộc bởi bất kì thứ gì , kể cả tình cảm " [ Nhưng như vậy sẽ không có ý nghĩa ] " Ý nghĩa ? Phải ha . Con người sinh ra để sống và tìm thấy mục đích của chính mình kia mà . Trong tâm trí họ luôn muốn có sự an nhàn , một mái ấm hạnh phúc . Nhưng khi có rồi , họ sẽ càng muốn nhiều thêm , họ xem đó như sự đột phá . Một thứ tuyệt vời để chinh phục và dần dần đánh mất mọi thứ vì không biết trân trọng những gì mình đang có . Con người không biết thế nào là đủ . Là một loài vật vô tri , sống theo cảm giác , dễ đánh mất chính mình và khiến tâm trí rối loạn . Họ cho rằng bản thân thông minh nhưng lại không biết rằng mình ngu ngốc như thế nào , một con người dù sáng suốt ra sao cũng sẽ có lúc đánh mất chính mình . Nhiều thứ trên thế giới này luôn đáng sợ , và chính họ cũng đang ấp ủ thứ gì đó vô cùng ghê tởm . Lòng hận thù ? Sự tức giận ? Tình yêu ? Sự tham lam ? Cố chấp và ngu muội ? Rất nhiều , còn rất nhiều điều có thể khiến họ bị chi phối và trở nên ngu dại . Thật đáng thất vọng khi nghĩ đến điều đó ... " [ Ký chủ ... ] " Nhưng dù sao , họ vẫn sẽ không nhìn ra điều đó . Và tốt nhất là không nên nhìn thấy những điều đó . Vì có lẽ điều đó sẽ khiến họ trở nên tuyệt vọng , thống khổ . Tiểu Bát Đản , ta muốn trở nên bất tử , sau đó tạo dựng một cuộc sống bình yên . Nhưng trước khi tạo dựng nó ta muốn sống có ý nghĩa , muốn làm điều gì đó thật ngu ngốc . " [ Ký chủ muốn làm gì ? ] " Ta muốn biết tất cả , muốn nhìn thấy những điều ta chưa từng thấy . Trước khi chưa gặp ngươi , ta đã từng nghĩ mình biết mọi thứ , nhưng không ... ta đã sai rồi . Một sai lầm quá lớn . Vì thế ... ta sẽ làm điều đó và ... ngươi có nguyện ý đi theo ta ? Đi đến mọi nơi , khám phá tất cả ? Dù nguy hiểm ... " [ ... Ký chủ ! Ta là hệ thống của người ! Và người là ký chủ của ta . Dù người đi đâu , ta sẽ luôn bên cạnh người , sát cánh cùng người . Dù cho ta chỉ là một hệ thống vô tri ... ] " Không ! Ngươi không vô tri . Kể từ khi ngươi hiện hình cứu ta vì sợ ta bị thanh kiếm kia làm hồn bay phách tán . Thì ngươi đã chứng minh rằng bản thân không phải là một hệ thống vô tri . Ngươi đối với ta là bạn , và ta muốn ngươi bên cạnh ta " [ ... Ký chủ °^° * Híc * ] " Ngươi khóc à ? " [ Không có ! Ta xin thề ! Ta sẽ theo người . Dù người ở nơi đâu , dù cho hồn phách người bị trôi dạt đến thế giới nào . Ta cũng sẽ tìm kiếm người , tìm kiếm chủ nhân của ta . Bên cạnh người và bảo vệ người mãi mãi . Cho đến khi ta không còn tồn tại ... Dù người là kẻ ác độc , tàn nhẫn , vô tình , đáng ghét hay khó ưa ra sao ta cũng sẽ bên người . Dù ta biết người rất bí ẩn , nhưng ta tin người ] " Ngươi đáng chửi móc ta hả ? =.= ?? " [ He ! Không có ] Cô ngước lên bầu trời , sau đó mỉm cười nhẹ đầy thỏa mãn ... Liệu họ có biết được những lời nói ngày hôm nay cũng chính là ĐỊNH MỆNH . Sau này họ sẽ là người mà ai ai cũng phải kính sợ . Mãi mãi bên cạnh nhau và đi đến một quảng đường dài ... dù cho ... có bị tách rời ... ______________ Kinh Thành Hiên Viên quốc : Trong một căn phòng rộng lớn , có một người nam nhân tuấn mĩ ngồi đó . Vẻ đẹp lạnh lùng và xa cách , khí thế uy nghiêm ... " Thất vương ! Quân ta đã tiêu diệt được 2 ngàn quân của Ly quốc " " Ừ ! Báo cho Bát vương . Nói với hắn đến gặp ta " " Không cần , đệ tới rồi " Một nam nhân khác đi vào , mái tóc đỏ ngang vai lãng tử . Khóe môi mỉm cười ngạo nghễ , dù thế nhưng khí chất vương giả vẫn không bị lấp đi . " Lui ra " Trong căn phòng chỉ còn hai người , Ngạo Thiên lại gần đưa ra tấu chương " Từ ngày huynh giả chết đến nay đã 7 tháng . Ly quốc và quân tạo phản đã nghi ngờ và chém giết lẫn nhau . Khiến cho lương thực và lực lượng hao hụt không ít . Sắp tới đệ sẽ dẫn quân chinh phạt Ly quốc " " Thời cơ vẫn chưa đến , đừng nên làm liều " " Ha ha ! Mà phải nói Hi Vân tiểu thư kia thông minh thật . Nàng ta đã kề vai sát cánh cùng huynh đẩy lùi kẻ địch . 7 tháng này đệ đã quan sát thấy rõ huynh và nàng ta dường như rất thân . Thậm chí huynh còn không cẩn thận hay xa lánh nàng ta . Chẳng lẽ ... " " Câm mồm ! Đừng nói bậy " " Xì ! Đệ không nói bậy . Huynh nghĩ xem nàng ta luôn bên cạnh huynh . Giúp huynh bầy mưu kế . Còn lo lắng chăm sóc khi huynh mệt mỏi , huynh còn đích thân dạy võ cho nàng ta . Nàng ta ... dường như đã yêu huynh " Gương mặt Hiên Viên Khải Minh trở nên âm trầm , hàn khí lạnh lẽo tỏa ra " Ta rất cảm kích những gì nàng ta làm . Và ta công nhận nàng ta rất đặc biệt , hành xử thông minh , tài giỏi . Cũng đã từng cứu ta khi trước nhưng chuyện đó cũng chỉ là giúp đỡ nhau . Đừng nói xằng bậy " " Đệ thấy chỉ có huynh vô tình , chứ Hi Vân chưa chắc nghĩ vậy " " Đệ ... " Cạch ! Cửa phòng mở ra , Mặc Sĩ Tuyệt Ca lạnh lùng khí phách bước vào . Gương mặt không cảm xúc nhìn vào khoảng không , phía sau là Hi Vân xinh đẹp . Gương mặt lạnh lùng nhưng khi liếc qua Hiên Viên Khải Minh thì tim đập mạnh , đáy mắt xẹt qua sự quan tâm " Ấy chà ! Đại tẩu và Mặc Sĩ trưởng lão đến rồi à ? " " Ngạo Thiên ... ! " Từ đại tẩu lọt vào tai cả 3 người . Mặc sĩ Tuyệt Ca không nói gì ngồi vào chỗ còn Hi Vân vẫn lạnh lùng . Nhưng đáy mắt lại hiện lên sự xấu hổ . Hiên Viên Khải Minh gằn tên hắn , khiến hắn không dám ho he gì nữa " Thất vương ! Ta có chuyện muốn nói " " Mặc Sĩ trưởng lão không cần khách sáo " " Theo như tính toán , ta nghĩ Ma Tôn sẽ trở lại vào 3 tháng nữa " Lời nói lạnh lùng của hắn khiến ai cũng kinh ngạc " Phiền đây " Ngạo Thiên nâng trà lên nhấm nháp , liếc nhẹ về phía Khải Minh " Ngài có ý định gì ? " " Nay Linh sơn phía ta đã khôi phục không ít . Và Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm đã có thể sử dụng . Dù uy lực không mạnh như trước nhưng đấu với Ma Tôn vẫn có thể . Còn Hiên Viên quốc đành phiền các vị " Mặc Sĩ Tuyệt Ca uy nghiêm nói " Ngài định tử chiến với Ma tộc ? " Ngạo Thiên kinh ngạc thốt lên " Phải " " ... " Không khí trong phòng bỗng dưng yên tỉnh , thì từ ngoài sảnh một tà áo dài trắng hạ xuống . Thân ảnh yêu mị tuyệt trần . Mảnh vải che đi đôi mắt tung bay trong gió . Mái tóc tím mịn màng như lượn sóng . Khóe môi nâng lên đưa tay đẩy cửa " Đã lâu không gặp ... "