Convert: Sakahara
Editor: Manh
Khi tới sân bay, thời gian vẫn còn sớm.
Tô Dương chợt nhớ tới chuyện đóng phim, cô tìm số Chu Minh Khiêm rồi gọi điện.
Bên Chu Minh Khiêm có chút ầm ĩ.
Lời anh nhuốm ý cười châm biếm: "Chao ôi, đúng là không dễ dàng nha, cuối cùng Đường Phèn Nhỏ vạn năm cũng gọi cho tôi rồi. Đợi một chút, để tôi gọi 120 tới cửa chờ đã, nhỡ tôi tăng huyết áp rồi hôn mê bất tỉnh thì còn có thể cấp cứu đúng lúc, bảo vệ cái mạng nhỏ để tiếp tục xem cậu vung thức ăn chó hành hạ tụi này."
Tô Dương: "..."
Cô ngừng vài giây, "Chu Minh Khiêm, cậu bị Lục Duật Thành làm hư rồi đấy, cậu nói chuyện tử tế được không?"
Chu Minh Khiêm cười ha ha.
Anh hỏi cô: "Cậu ghét Lục Duật Thành tới vậy cơ à? Sao cậu không nói là Cố Hằng làm hư tôi? Thật ra tôi ở cạnh Cố Hằng nhiều hơn đấy."
Tô Dương nói: "Cá mè một lứa cả thôi, nói Lục Duật Thành thì khác gì nói Cố Hằng đâu?"
Chu Minh Khiêm: "..."
Tô Dương tựa lên ghế, "Có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây."
Chu Minh Khiêm cũng ngừng đùa giỡn: "Ừ, tôi đang nghe này, lãnh đạo có gì muốn chỉ giáo?"
Tô Dương: "Về bộ phim lấy đề tài là nhà nhiếp ảnh mà cậu từng nói với tôi ấy, là công ty nào muốn quay bộ phim đó vậy? Giờ còn thiếu người đầu tư không?"
Chu Minh Khiêm châm một điếu thuốc, cười nói: "Sao thế, cậu muốn một chân à?"
Tô Dương: "Ừ, tôi thấy hứng thú với đề tài này, nhưng chỉ đầu tư thôi chứ không đóng phim đâu."
Chu Minh Khiêm đã đoán tám, chín phần là cô sẽ không đóng phim.
Vài ngày trước còn có chút hy vọng, mà hiện tại, cuộc hôn nhân của cô cùng Tưởng Bách Xuyên đã được công khai, đang là tiêu điểm chú ý của truyền thông, cũng có thể dẫn tới tai tiếng, Tưởng Bách Xuyên sẽ không để cô bước vào vòng giải trí đóng phim.
Anh nói: "Bộ phim này là do Lục Duật Thành chế tác, có thêm nhà đầu tư khác hay không thì khó mà nói lắm, cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ta ấy."
Tô Dương hơi hơi do dự, hỏi: "Gần đây tâm tình của Lục Duật Thành thế nào, nếu tâm tình kém thì tôi chẳng tìm cậu ta đâu, đỡ phải tự làm mình khó chịu."
Chu Minh Khiêm: "Tâm tình cậu ta cũng ngẫu hứng lắm. Hơn nữa, cho dù trước đó tâm tình cậu ta tốt cỡ nào, chỉ cần gặp cậu một cái là âm u đổ mưa liền, như mùa mưa rào ở Giang Nam ấy, trái tim cũng phải ẩm ướt."
Tô Dương: "..."
Ngừng vài giây, cô nói: "Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đang ở sân bay Thượng Hải, sắp về Bắc Kinh ngay đây. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm, cậu gọi cả bọn họ nữa nhé."
Chu Minh Khiêm nửa đùa nửa thật: "Cậu mời tôi ăn thật hay lấy tôi làm lá chắn vì muốn mời Lục Duật Thành?"
Tô Dương cười lạnh một tiếng: "Thật ra tôi muốn mời Cố Hằng cơ."
Chu Minh Khiêm: "..."
Tức thì tức, nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở cô: "Tốt nhất là mang theo người đại diện ấy, tôi cũng sẽ mang trợ lý theo, nhỡ lúc đó bị chụp phải thì còn tiện giải thích. Bây giờ có không ít đôi mắt ghen tỵ đang nhìn chằm chằm vào cậu đâu."
Tô Dương "Ừ" một tiếng, "Đặt nhà hàng xong thì gửi thông tin cho tôi nhé."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lại gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Tối nay em sẽ hẹn Chu Minh Khiêm, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng ăn cơm để bàn về việc đầu tư cho bộ phim kia.]
Tưởng Bách Xuyên: [Ừ, có gì thì nói chuyện tử tế, em đừng một lời không hợp là nổi giận rời đi nhé.]
Tô Dương: [ ... Em là người như vậy sao?]
Tưởng Bách Xuyên: [Trước đây em không chỉ làm thế một lần thôi đâu.]
Tô Dương: [ ... Em phải vào cửa an ninh đây, anh đừng nhắn nữa nhé!]
Đã tới thời điểm lên máy bay, Tô Dương cùng vệ sĩ ra khỏi phòng chờ máy bay VIP.
Không ngờ lại oan gia ngõ hẹp.
Gặp được Kiều Cẩn cùng trợ lý của cô ta là Lisa.
Khi thấy Tô Dương, Kiều Cẩn giật mình,hoàn toàn chẳng che giấu sự chán ghét cùng căm hận dưới đáy mắt.
Cô ta hung hăng trừng Tô Dương, mà Tô Dương chẳng hề nhìn cô ta nữa.
Cô ta nổi giận muốn tiến lên, lại bị Lisa giữ chặt.
"Kiều Cẩn!" Lisa nhìn cô ta, ý bảo bên cạnh Tô Dương còn có vệ sĩ.
Kiều Cẩn nhận ra người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn kia, đêm đó, chính anh ta cùng một người khác đã chặn vị phóng viên mà cô ta đưa đến, là một trong những vệ sĩ của Tưởng Bách Xuyên.
Không ngờ hiện tại anh ta lại theo chân Tô Dương.
Kiều Cẩn xoay đầu, nhỏ giọng hỏi Lisa: "Duy Y đã đưa bọn họ thư mời của tiệc từ thiện đêm mai rồi chứ?"
Lisa, "Đưa rồi, chị còn cố ý dặn Duy Y mà."
Ánh mắt lạnh thấu xương của Kiều Cẩn nhìn về phía Tô Dương, "Nếu cô ta đã để em mang tiếng xấu, em sẽ không để cô ta sống yên đâu."
Lisa không khỏi lo lắng: "Em không sợ Tưởng Bách Xuyên tìm em tính sổ à? Cậu ta mà trở mặt thì chẳng nể nang gì ai đâu."
Kiều Cẩn: "Bây giờ em đã thành thế này rồi, còn có thể tệ hơn được sao?"
Lisa không lên tiếng nữa.
*
Khi trời gần tối, Chu Minh Khiêm gọi cho Lục Duật Thành, báo chuyện Tô Dương mời ăn tối với hắn. Kết quả, Lục Duật Thành cự tuyệt chẳng chút do dự.
Chu Minh Khiêm buồn bực hồi lâu.
"Ôi chao, mấy hôm trước cậu còn bảo tôi cùng Diệp Đông vứt bỏ lương tâm để lừa Tô Dương đi ăn cơm cơ mà, bây giờ cô ấy chủ động ngỏ lời thì cậu lại bắt đầu dở chứng à?"
Lục Duật Thành nói: "Tôi không thích đi đấy, không được chắc?"
Chu Minh Khiêm: "..."
Anh không nhịn được mà mắng hắn hai câu.
Lục Duật Thành: "Tôi đang ở nhà, tới uống một ly đi."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Khiêm cầm áo khoác rồi tới nhà Lục Duật Thành. Cửa vừa mở, giai điệu quen thuộc của bài "Mười dặm gió xuân" truyền đến.
Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành đầy ghét bỏ: "Nghe bài này mấy trăm năm rồi mà cậu không thấy ngán à?"
Lục Duật Thành đóng cửa: "Cậu cũng ăn cơm mấy trăm năm rồi đấy thây, tôi có thấy cậu ngừng được bữa nào đâu."
Chu Minh Khiêm nghẹn họng, thật lâu sau mới đáp: "Sao Tô Dương có thể so với đồ ăn chứ?"
Lục Duật Thành lấy ra hai chiếc ly cao cổ, liếc anh một cái. Hắn lẩm bẩm: "Cô ấy đâu chỉ là đồ ăn."
Cô ấy là nước, là dưỡng khí.
Nếu thiếu thì sẽ chết.
Mấy năm nay, trái tim của hắn đã gần chết lặng.
Chu Minh Khiêm lười biếng tựa lên quầy bar, "Cậu không hỏi vì sao Tô Dương mời chúng ta ăn cơm à?"
Lục Duật Thành còn đang rót rượu, có vẻ khá thờ ơ.
"Không hỏi thì cậu cũng sẽ nói thôi."
Chu Minh Khiêm: "..."
Anh duỗi cẳng đá cái ghế chân dài của Lục Duật Thành.
"Thế thì hôm nay tôi không nói đấy."
Lục Duật Thành: "Chẳng sao cả, dù gì tôi cũng chẳng muốn nghe. Cô ấy tìm tôi nhất định không phải là chuyện tốt, tai không nghe, tâm không phiền."
Chu Minh Khiêm biết đây là những lời thật lòng của Lục Duật Thành.
Tô Dương không chỉ không đóng phim mà còn muốn thò một chân vào, cuối cùng, nhất định họ sẽ quay phim dựa theo ý kiến của cô. Đối với Lục Duật Thành, đây quả thực không phải là chuyện tốt.
Nhưng, lời cần nói thì vẫn phải nói, anh châm chước tìm từ: "Tô Dương nói, cô ấy muốn tham dự vào bộ phim mà cậu sắp quay bằng một hình thức khác."
Sau khi nói xong, Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành chằm chằm, nhưng bất ngờ thay, anh chẳng nhìn thấy chút vẻ kinh ngạc hay tò mò nào trên khuôn mặt hắn.
Anh không nhịn được hỏi: "Cậu không muốn biết cô ấy dùng hình thức gì sao?"
Lục Duật Thành không lên tiếng, nhẹ nhàng lắc chiếc ly chân dài trong tay, nhưng cũng chỉ làm vậy mà chẳng uống một giọt rượu nào.
Khúc "Mười dặm gió xuân" truyền tới từ trong loa, vừa hay tới đoạn: [Tôi nói, hết thảy rượu nồng đều không bằng em...]
Chợt, Lục Duật Thành nói: "Cô ấy không muốn đóng phim nhưng vẫn muốn đầu tư, đúng chưa?"
Chu Minh Khiêm kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu hiểu cô ấy thật đấy."
Lục Duật Thành nói: "Hiện tại việc này khó nói lắm, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thấy cao hứng, để cô ấy ném chút tiền vào, nhưng tỉ lệ tôi gặp cô ấy mà thấy cao hứng gần như bằng không."
Truyện khác cùng thể loại
264 chương
12 chương
16 chương
78 chương
70 chương
10 chương
81 chương








