Hai người giám hộ của enji

Chương 13 : Tình cảm phát triển

Enji cùng anh Kaoru đứng trước chiếc cổng lớn, cả hai cùng kì lạ nhìn qua song cửa của cánh cổng, toà nhà đồ sộ đứng im lìm, bao phủ xung quanh chỉ một màu tối, lạnh lẽo và hoang vu… “ Tiểu thư, chúng ta vào thôi.”. Dù chẳng hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng thấy rõ đứng mãi trước cổng như vậy cũng không phải là ý hay, anh Kaoru lên tiếng nhắc nhở cô. Nhưng Enji vẫn không chịu bước. Cô thực sự cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra, vì sao nhà Fujimaru lại đen thui một mảnh như vậy.?.Bình thường dù đèn trong phòng tắt, nhưng đèn hành lang và đường đi từ cổng cũng được bật kia mà. Nhưng giờ, trước mắt cô, toà nhà đang chìm hẳn vào bóng tối. Trong bóng đếm dày đặc, từng cơn gió cuốn theo lá khô kêu xào xạc, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng động của côn trùng, càng lúc càng thấy quỷ dị. “ Tiểu thư…”. Anh Kaoru lại lên tiếng. Cô nhún vai, bỏ qua ý nghĩ Saka định biến nhà Fujimaru thành nhà ma, cô bước tới, lấy tay đẩy cánh cổng lớn bằng kim loại. Vốn dĩ cánh cửa này cũng chỉ thường để trang trí, gần như luôn mở, tuy không khoá những hôm nay cũng được đóng lại. Cánh cửa từ từ mở, Enji bước chân không nhanh không chậm tiến lên. Khi bàn chân nhỏ vừa chạm bước đầu tiên trên con đường lát đá xanh dài, có một thứ bỗng loé lên hai bên đường. Chưa kịp hiểu, những thứ đó lại tiếp tục loé lên. Trước mắt cô, từng dãy đèn chạy dài hai bên đường lần lượt sáng lên, bắt đầu nhấp nháy. Chúng chạy dài, chạm đến chân toà nhà, rồi đi tiếp, lan trên những bậc thềm trước cửa, trên từng đường nét thiết kế bên ngoài, bao quanh những mái hiên, chạy dài trên các ban công, mái, đi qua cửa sổ phòng cô, phòng của anh, và cả vườn kính của cô Elik trên sân thượng. Tất cả đều lấp lánh, sáng rực rỡ và toả rạng. “ Anh Kaoru, anh có nhìn thấy không.?...”. Cô vội quay đầu lại, gọi tên người tài xế rất thích thú, nhưng lại không thấy anh đâu cả. “ Đâu rồi.?.”. Cô lẩm bẩm.. Đang ngơ ngác, giọng nói trầm nhẹ bất ngờ vang lên bên tai: “ Tìm ai đó, Enji.?. Tôi phải không.?.” Cô quay đầu…. Lại là sắc đỏ rực rỡ, sắc đỏ của hoa hồng Cô nhìn nó khó hiểu, rồi ngước nhìn anh khó hiểu. Saka đứng trước mặt cô, từ đâu bỗng xuất hiện thật kì bí, cách cư xử kì lạ. Và trông anh hiện giờ rất phong tình. Anh khoác ngoài chiếc áo vest màu xanh đen, không cài, để lộ chiếc áo sơ mi trắng hở cổ chỉ vì mấy chiếc cúc vô ý cũng không cài khuy. Mái tóc vuốt ngược, nụ cười bí hiểm hơi đểu trông càng nam tính. Cô hướng bộ mặt đau khổ nói với anh: “ Saka, đừng nói anh lại định tán tỉnh em nhé.”. Cô vừa nói dứt lời, anh liền bật cười vang, phản ứng của cô đúng là quá thú vị. Sau đó, với bộ mặt nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào cô. “ Enji, em im lặng và nghe tôi nói. Đừng có cắt ngang đấy. ( Kinh nghiệm sau nhiều lần muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.) Thực sự, tôi không hề muốn chuyện này xảy ra….”. Anh im lặng nhìn cô một chút rồi tiếp tục: “.. Em rất phiền phức, rắc rối vô cùng, lại còn bướng bỉnh nữa. Chưa bao giờ tôi gặp người nào bất trị như em, nói thì luôn cãi ngang, thù dai, lại thích giở trò đánh lén nữa. Em chỉ có khuôn mặt là đẹp thôi, còn tính cách thì không thể chấp nhận được…” Enji nghe lời anh, im lặng, nhưng cảm thấy khó hiểu, anh đang chỉ trích cô à.?. Cô biết mình mang đến nhiều rắc rối, giờ anh không chịu được nên phải nói ra.?. Dù vậy, cũng không cần tặng hoa và bày ra mấy thứ này đâu. “ Suốt thời gian qua tôi đã cố gắng kiềm chế, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về con người em, thân phận của em, mối quan hệ của hai chúng ta, và tôi quyết định gạt bỏ tất cả sang một bên.” Khoan đã…Trong đầu cô rung lên một hồi chuông. Cô muốn nói anh dừng lại, nhưng là không kịp. Anh đã ở bên cô rất gần, anh chỉ nhẹ nhàng hôn vào bên má của cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai: “ Yêu em nhiều, Enji.”. Cô bất động, choáng váng. Anh có thể cảm nhận người cô hoá đá, và phản ứng của anh là mỉm cười chờ đợi. Đợi cô hết shock. Rất lâu sau, Enji nhìn anh ngơ ngác, và bất thình lình, cô đưa tay tát cái bốp vào mặt mình. Anh nhìn theo hành động của cô, một bên mắt nháy nháy, tự hỏi việc anh tỏ tình với cô đáng sợ đến thế sao. Nhưng hành động tiếp theo của cô khiên anh không tin nổi, thậm chí còn chịu đả kích nặng nề. Sau khi tự đánh mình xong, cô đưa tay lên áp vào má, kêu thảm: “ Đau quá.” Rồi ngay lập tức cô nhún vai, điệu bộ tưng tửng tự nói với chính mình: “ Không sao, vẫn là mơ.”.