Gặp em là điều tuyệt đẹp nhất

Chương 39 : Ấm lạnh tự biết (phần 3)

Chị họ: “chị có quen một sư tỷ, lớn hơn hai tuổi, đang học tiến sĩ, vừa kết hôn. Chuyện chị muốn nói là, mỗi lần cùng bà ấy tám nhảm là mỗi lần khiến chị… cảm thấy rất bức xúc. Cụ thể đối thoại như sau: 【 Chị họ yêu em họ: oa, kết hôn sớm vậy, thật hạnh phúc nha. (chồng chị ấy giống như… trư bát giới, không đúng, bát giới còn có tiên khí hơn vài phần so với anh ta!) Tiến sĩ tiến sĩ tôi đẹp nhất: kết hôn nhanh đi, chị kết hôn một lần buôn bán lời 20 vạn! Em kết hôn chắc cũng có thể kiếm được mấy vạn đó. [ 20 vạn = 200.000 xấp xỉ 666.000.000 VND] Chị họ yêu em họ run rẩy rồi ngã xuống. 】” Chị họ: “chị suy nghĩ mãi mà vẫn không rõ, a, 20 vạn, tiếp theo bà ấy nói chờ sinh con, sinh con xong chờ nuôi lớn thằng bé hay con bé, càng nói càng khiến chị muốn ngất, thì ra tư tưởng thật sự có thể kém xa đến thế.” An Ninh: “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.” Chị họ sửng sốt: “sao vậy, hôm nay tâm tình không tốt hả?” An Ninh: “không có.” Chị họ: “kể cho em nghe một chuyện cười, “Viết tên của người bạn yêu nhất cũng là người tổn thương bạn nhiều nhất —— người con trai viết: bạn viết đi?” An Ninh: “… Chị, ba muốn em đến thành phố G làm việc.” Chị: “không buồn cười chút nào! Không muốn thì đừng đi.” An Ninh thở dài một tiếng: “Đứng nói chuyện không đau lưng.” [ câu này nghĩa là: nói dễ hơn làm, không trong hoàn cảnh thì không hiểu được khó xử ] Chị họ sau nửa ngày mới nói: An Ninh, thật là xấu xa nha ~ đứng làm tình không đau lưng á! An Ninh nghĩ, có đôi khi cô thật có chút không đuổi kịp óc hài hước của bà chị. Bỏ điện thoại di động vào túi áo, nhìn người đang đứng bên ngoài phòng thí nghiệm. Phó Tường Vi dán mặt vào cửa sổ: “Người ở trong phòng học, đừng vì tôi đứng lặn mà bi thương, nếu tôi ở bên trong, các bạn một người cũng im không được.” Vẻ mặt của vị giáo sư ở phía trên đã muốn đen hơn, luôn mãi kiềm chế. Triều Dương may mắn: “May mắn tui không cùng phòng ngủ với bà ấy.” Mao Mao nghi hoặc: “Có gì khác sao?” An Ninh lại thở dài một hơi, giơ tay nói: “Thưa thầy, em cần bạn Phó hợp tác ạ.” Giáo sư thấy người nói là cô, suy xét một chút, hướng ra phía ngoài la lên: “Phó Tường Vi, vào đi, về sau đi học chú ý một chút!” Tường Vi vào cửa liền đi thẳng đến bắt tay ông ấy, “Cám ơn, cám ơn cám ơn!” Mặt của giáo sư từ đỏ chuyển sang trắng. “Sao bà cứ luôn nhằm vào ông ấy hoài vậy?” Triều Dương chờ cô đến hỏi. Tường Vi nói: “Cuộc sống rất nhàm chán ấy mà.” Triều Dương: “Tui thấy bà mới là nhàm chán đó. Đừng dậm chân ở năm hai nhá, nếu không tui đều cảm thấy mất mặt giùm bà.” Tường Vi: “Có A Miêu ở đây mà.” An Ninh: “Học kỳ này tui làm đề tài, miễn thi hai môn.” Tường Vi sửng sốt, lập tức bước lên, “Thưa thầy, thầy khát không ạ? Em pha trà cho thầy nhé?” Triều Dương quay đầu, “Rất đáng khinh .” Lần thứ ba An Ninh thở dài. Buổi sáng nghe xong điện thoại, cảm xúc liền xuống dốc. Hôm nay mới ra khỏi phòng thí nghiệm lại đụng tới một nữ sinh viên gần đây thường xuyên làm phiền cô, chính là người lần trước ở bến xe buýt chạm mặt một lần, người này không phục cô, vì thế vô duyên vô cớ từ theo đuổi Giang Húc biến thành dây dưa cô, An Ninh không chịu nổi cái đuôi này. Tình cờ có một gã sinh viên đi ngang qua nhìn đến tình cảnh này lập tức dừng xe đạp chạy tới, “Chị ơi, chị không sao chứ?” Bọn Mao Mao đang chờ An Ninh VS cô gái xấu xa chợt nhìn thấy người tới, ánh mắt mạnh mẽ toát ra tia sáng quái dị, Lưu Sở Ngọc a… Chàng trai ánh sáng mặt trời của học viện nghệ thuật muốn tỏ vẻ trước mặt người mình thích, một mặt che dấu cảm xúc khẩn trương của chính mình, một mặt anh hùng cứu mỹ nhân.”Tôi đưa chị về!” “Lý An Ninh, cô thật lợi hại, nhanh như vậy lại có thêm một người tình?” [ e hèm, ở đây cô này dùng 一个姘头 ý chỉ như vụng trộm với nhau, khá tục >”