Sau một lúc thì Huy cũng về lớp. Như không hẹn mà đến, Kiên thò đầu vào. Mai Anh lườm Kiên một cái và nói: ” Tưởng ông quên tôi rồi chứ ? ” Nghe giọng điệu là biết nhỏ đang giận rồi. ” Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi bị giám thị bắt khi đi mua xôi cho bà. Thế là bị thu đống đồ ăn. ” Kiên liền bịa đại ra một lý do gì đó. ” Có bị viết bản kiểm điểm không ? ” Mai Anh lo lắng hỏi, có vẻ nhỏ quên giận luôn rồi. ” Không, nhưng mất đồ ăn rồi. ” ” Xì, làm như tôi chỉ quan tâm đến đồ ăn không bằng. Nhưng ông phải đền bù cho tôi. ” ” Rồi, đền bù thì đền bù. Bà muốn gì ? ” ” Ừm.. Từ từ nghĩ đã. ” Nhỏ ngập ngừng nói tiếp. ” Trước hết ông hát cho tôi nghe cái gì đi. ” ” Hát hả ? ” Cậu trầm ngâm một lúc thì cũng gật đầu phát. ” Ba thương con vì con giống me… A ! Đau ! ” Đang hát dở thì cậu bị Mai Anh véo. ” Hát nghiêm túc vào, không tôi giận đó ” ” Rồi rồi ”