Cánh cửa căn biệt thự sang trọng nhà họ Kim bật mở,nó bước vào tay xoa xoa mái tóc rối bời,bà quản giả cung kính gập người:-Nhị tiểu thư!Mừng người mới về!
-Uk!Ba mẹ tôi hai người ấy...
-Ông bà chủ có việc đột xuất...
-Chị tôi lại bị gì đúng ko?Ha!Lần này là gì đây?Xước ngón tay?
Nó cười nhạt liếc mắt tấm ảnh gia đình và không hề có sự hiện diện của nó.Nó bất cần bước lên phòng,nói là phòng cũng không hẳn,đây chỉ đơn giản là căn áp mái mà mẹ nó đã cho nó ở chỉ đơn giản chị nó_Kim Ji Eun ko ở được căn phòng cũ.Căn áp mái tối tăm,lạnh lễ và bẩn thỉu nhưng bà quản gia có vẻ đã giúp nó dọn dẹp rồi.Tâm trạng không tốt mấy nó đu sang cây cổ thụ bên cạnh cửa sổ,ngồi trên một cành cây chắc chắn,dưới những tia nắng chen qua khe lá nó giơ lên bức ảnh gia đình trc kia.Một tấm ảnh nhàu nát,cô bé trong bức ảnh có nụ cười thật đơn thuần pha chút tinh nghịch.Và đó chính là nó của trc kia.Chợt giọng nói trầm ấm vang lên:
-Ê!Nhóc con sao bần thần hoài vậy ngoại tình tư tưởng đến anh nào đấy!
-Chan Yeol!
Nó nở nụ cười rực rỡ tựa ánh bình minh.
-Nói!Tên nào cướp trái tim người yêu Park ChanYeol này?
-Hahaha!_Nó bật cười trc sự đáng yêu của cậu
Cậu trèo sang,xoa đầu nó xong lại dí cho một cái:
-Tại em quá đáng yêu!
Cậu lấy từ sau lưng hộp sữa ném cho nó,nhe răng cười ý bảo nó uống đi.Nó có chút trầm ngâm nhưng vẫn cắm vào hút một tí lại bỏ ra.Cậu dựa lưng vào thân cây to lớn,kéo nó vào lòng mk,thiu thiu ngủ.Dường như đây là chuyện quá bình thường giữa hai người.Nó tựa vào người cậu,mắt chú ý sợi dây trái tim lấp lánh dưới nắng mặt trời trên cổ cậu,nó ngập ngừng đưa tay ra mở bên trong,ánh mắt u buồn.Trong bức ảnh là hình cậu và Ji Eun thân mật giơ tay hình trái tim,hai người họ đều diện đồ đôi.Tim nó nhói lên từng cơn,Ji Eun và nó có chút nét giống nhau,nhưng từng có khoảng thời gian chị ấy ra nước ngoài chữa bệnh,một cô gái yếu ớt,còn nó vẫn mãi chỉ là kẻ thay thế.Đôi lúc nó tự hỏi sao ông trời lại luôn để số phận nó làm kẹt thay thế vậy,thay thế Ji Eun trong mắt ba mẹ,thay thế Ji Eun ngay trong mắt người con trai nó yêu_Park Chanyeol.Nó ghét vẻ đẹp này cho dù có là hiếm có hay vẻ đẹp trời ban đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ là kẻ bị vứt đi.Càng nghĩ càng đau càng khóc,cậu tỉnh dậy hốt hoảng,nó vùng ra trèo vào phòng đóng của sổ ko cho cậu vào nữa.Mặc cậu gọi,mặc cậu hỏi han,mặc cậu đập cửa nó chỉ thu mk vào góc khuất khóc.Cậu thở dài bất chợt nhìn xuống dây chuyền có lẽ nào...Haizz!Chết cậu rồi h chỉ còn cách cầu cứu thôi!Cậu bấm một dãy số:
-Alo!
-Tên khốn nhà cậu có biết bên này h là 2h sáng ko?
-Xin lỗi!Nhưng có việc gấp!
-Kệ chùa ngươi!Bổn cô nương ý lộn bổn công tử ta mai phải yết kiến hoàng hậu chủ nhiệm nương nương nữa!
-Kim Jong In!Liên quan đến Hana!
Đầu dây bên kia như chạm chúng nọc,lồng lộn lên hỏi,hỏi lấy hỏi để,suy diễn lung tung.Ôi mẹ ơi!ChanYeol vuốt mặt bó ta,chờ anh nói xong cậu thuật lại từng sự việc một.Jong In nghe mà mắt phải giật giật liên hồi,cúp máy một mạch sắp xếp hành lý vs tốc độ thần thánh.
Nó thức dậy,nhìn mk trong gương cười nhạt.Chậc!Kim Hana,từ bao giờ mày trở nén thảm hại như vậy!Làm xong một loạt việc,nó cưỡi con BMW đến trường.Mỗi lần có chuyện gì ko vui tính cách nó đều biến đang,bất cần,ngang tàn và luôn tự tổn hại chính bản thân mk.Đến trường chi có lệ,các tiết còn lại nó bùng luôn và lúc này nó luôn trèo len tầng thượng mà chơi.Nó cũng ko hiểu vì sao lại Thk cái sân thượng này đến vậy,chỉ là khi nằm lăn ra đất,hướng ánh nhìn len bầu trời trong xanh kia,nó lại cam thấy toàn thân mk cũng dần tan biến vào cái màu xanh đó.Kỳ lạ thật!Nó cảm thấy thật thanh thản,tự do.Nằm ở đó hồi lâu,nó ngủ thiếp đi,khi tỉnh dậy có lẽ cũng gần trưa,may cái san thượng này có mái che chứ ko thì nó cũng chính là tự nướng mk đi.Ngồi dậy,thấy thân mk đc đắp ngang người áo đồng phục,nhìn tên phía trong_là cậu.Nó nhắm mắt trấn tĩnh lại,điều chinh tâm tư chính mk,cầm áo khoác đứng dậy toan bỏ đi,thì từ cái áo bay ra mảnh giấy nhỏ:"Ngày mai,8h tối,đến nhà anh dự tiệc nha nhóc>~
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
1 chương
8 chương
37 chương




