Em có rất nhiều tiền nha

Chương 37 : Em có rất nhiều tiền nha

《 Vương Triều 》 bạo, tất cả mọi người ở đây đều có lợi. Bữa tiệc hôm nay diễn ra rất vui vẻ, không có truyền thông cũng không có người ngoiaf, đa số các nghệ sĩ đều xõa hết mình. Tiêu Nhiên cầm chén rượu đi qua, không biết anh cúi xuống nói gì với Quan Chi Nghi, anh cười cô cũng cười theo. Vẻ mặt thay đổi nhanh thoăn thoắt giống như người vừa bảo " Anh không có tư cách" không phải là cô. Tề Thừa Ân nhìn theo cô đi theo Tiêu Nhiên, vẻ mặt không thể tả. “Tề tổng, uống cùng mọi người một ly đi.” Vài nhân viên công tác trong đoàn đì đến. Khóe miệng Tề Thừa Ân nhẹ nhàng cong lên, lễ phép mà tiếp mọi người ly rượu này, nhưng người khác nhệt tình một chút cũng không liên quan đến anh . Không có tư cách quản…… Anh không có tư cách quản…… Đây là lần đầu tiên cô nói với anh như vậy. Thật là, phản rồi. Quan Chi Nghi, Tiêu Nhiên và Triệu Trà Trà đều uống nhiều, ba người ngồi ở trên thềm đá ngoài trang viên, vừa nói những chuyện vui khi đóng phim, vừa chế nhạo tửu lượng đối phương không tốt. “À đúng rồi, hai người có nhớ một lần Tề tổng đến thăm ban không, ấn tượng đầu tiên của tôi chính là ông chủ lớn lên đúng là thật cmn đẹp trai!” Triệu Trà Trà tiếp tục kể những chuyện thú vị khi xem phim. Tiêu Nhiên cười ha ha: “Đẹp trai? Đẹp trai cũng không bao giờ liếc nhìn cô đâu!” Triệu Trà Trà: “Cút mẹ ông đii! Tôi chỉ nói thôi! Hơn nữa, hơn nữa tôi thấy Tề tổng đã có Tiểu Chi Nghi không thể nói lung tung!” Quan Chi Nghi ăn theo hai người này cười liên tục, rất vui vẻ nhưng lại nghe thấy tên của Tề Thừa Ân. Chớp mắt lại bị cồn rượu làm cho đau lòng muốn khóc. Cô lắc lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Chị Trà Trà chị không được nói bậy, em không phải, không phải Tiểu Chi Nghi của anh ấy.” “Ha ha ha ha, không phải Tiểu Chi Nghi, thì là cái gì…… Bạn gái sao?” Quan Chi Nghi lại lắc đầu: “Cái, cái gì cũng không phải.” “Sao có thể!” “Thật đấy.” Quan Chi Nghi đưa chén rượu cụng với cô ấy “Em với ai cũng có thể! Chỉ riêng anh ấy! Không thể nào!” Triệu Trà Trà cười hắc hắc: “Phải không? Vậy em với Tiêu Nhiên có được không?!” Quan Chi Nghi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, liếc Tiêu Nhiên nói: “Ngô…… Tiêu lão sư xác thật cũng rất tuấn tú.” Tiêu Nhiên ngẩng đầu đế thêm: “Anh cũng cảm thấy anh rất tuấn tú, Chi Nghi à, anh đã hỏi rồi tên kia đối với em không có hứng thú. Cho nên anh muốn làm bạn trai em được không?.” Quan Chi Nghi suy nghĩ một chút, lắc đầu. Tiêu Nhiên bị cô từ chối thì ra vẻ đau lòng: " Tại sao?! Anh kém Tề Thừa Ân chỗ nào?!” Quan Chi Nghi nghiêm túc nói: “Tiêu lão sư, anh không thể yêu đương, người đại diện của anh không nói với anh sao, ngôi sao lưu lượng như anh, yêu đương chẳng khác nào, tương đương……” “Tương đương với thất nghiệp.” Triệu Trà Trà bổ sung nói. “Đúng đúng đúng, tương đương với thất nghiệp!” “Vậy ý cô làtôi nên độc thân cả đời?” “Có thể nha, anh là mộng của các thiếu nữ à, nên độc thân cả đời đi.” “Ha ha ha ha ha ——” …… Ba người lại bắt đầu cười, cũng uống thêm không ít rượu. Sắc trời tối dần, người cũng dần dần tan, có một số người uống nhiều được đưa lên phòng nghỉ ngơi, có một số người túm năm tụm ba, ở đây tiếp tục trò chuyện. Tiêu Nhiên bị Lý Huyền gọi đi, mà Triệu Trà Trà và Quan Chi Nghi cầm rượu không trên người, hai người lảo đảo đứng dậy. “Đỡ chị đỡ chị, Chi Nghi em đứng không vững rồi.” Quan Chi nGhi lắc đầu: “Không! Em vẫn ổn!” Hai người lảo đảo bước vào trong. Trợ lý của Triệu Trà Trà phát hiện ra hai người, vội vàng đi tới: “Chị Trà Trà, em đỡ chị về phòng nghỉ ngơi.” Triệu Trà Trà gật gật đầu: “Đưa Chi Nghi lên cùng.” “A.. được.” Tuy nói như vậy, nhưng trợ lý cũng là nữ, làm sao có thể đỡ hai người cùng lúc, nên định gọi Mao Mao, đột nhiên thấy có người đỡ Quan Chi Nghi. Trợ lý giật mình: “Tề tổng.” “Cô ấy để tôi, cô đưa Triệu tiểu thư đi nghỉ ngơi đi.” Trợ lý nhìn Quan Chi Nghi một cái: “Ách…… Được được.” Quan Chi Nghi đang ôm cánh tay Triệu Trà Trà, bị người ta kéo ra, lập tức không vui: “Ê, chị Trà Trà, chị Trà Trà đi đâu vậy……” Triệu Trà Trà ngây ngô vẫy tay với cô, bị trợ lý đưa đi. Quan Chi Nghi nhìn theo, còn tưởng muốn cô đi chung, kết quả vừa đi một bước đã bị người ta kéo lại, cô không vui nhìn về phía người kéo mình: “Anh làm gì vậy…… Em muốn đi tìm chị ấy……” “Anh mặc kệ em, em đúng là giỏi lại uống thành như vậy.” Tề Thừa Ân giữ chặt tay cô, sắc mặt có chút đen lại. Quan Chi Nghi híp mắt đánh giá một lúc, giống như nhìn không rõ, lại dùng sức xoa xoa đôi mắt: “Nhưng em không có say, em còn có thể uống……” Tề Thừa Ân nheo đôi mắt: “Không biết tự lượng sức mình.” “Anh ——” “Đi lên.” Tề Thừa Ân cũng không đợi cô nói xong, quay lưng lại, cõng cô lên. Vốn dĩ đầu Quan Chi Nghi đã đau, xóc như vậy, lập tức có cảm giác hồn lìa khỏi xác. Cô ghé vào vai anh, thấy mặt đất ở xa thì nỉ non: “Ngô…… Thật cao, chóng mặt quá.” “Giờ mới biết chóng mặt à?” “Anh để em xuống đi, em cao quá, em chóng mặt.” Tề Thừa Ân căn bản không để ý đến cô, cõng cô đi qua hành lang dài, trực tiếp đi đến nơi anh ở. Hiện tại nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi thì là ở bên đại sảnh tán phét, bây giờ trên hành lang không có ai cho nên Quan Chi Nghi lại ầm ĩ. “Thả em xuống, thả em xuống đi…… Uy……Anh thả em xuống đi.” Tề Thừa Ân bị cô kéo cổ, chỉ có thể ngả người ra sau: “Lại nghịch, nghịch nữa anh sẽ ném em từ trên tầng thượng xuống dưới!” “A?” Quan TChi Nghi mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài lan can, cầu thang xoắc ốc, ở giữa có thể nhìn thấy mặt đất, cô sợ đến nỗi rụt cổ lại “Không cần, rất cao……” Tề Thừa Ân không nghĩ rằng những lời hù dọa này làm cho đứa trẻ đang say này tưởng thật, anh buồn cười mà dỗ dành: “Vậy đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn.” “Được……” Người sau lưng buông lỏng tay, ngoan ngoãn yên tĩnh. Tề Thừa Ân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân có thể đi nhanh được rồi, đột nhiên sau gáy ấm áp. Vừa ấm áp kèm theo thứ mềm như bông đặt ở gáy anh. Bước chân của Tề Thừa Ân cứng lại: “Tiểu Ngũ ——” “Dạ?” “Đừng lộn xộn!” Mà người phía sau vẫn không dừng lại, môi vẫn nhẹ nhàng lướt qua, lại dùng chóp mũi cọ cọ, từng cái một như ngấm vào da thịt anh. Tiếng thở dồn dập kèm theo từng hơi thở ấm áp phả vào cổ anh gợi lên từng đợt sóng. Sắc mặt Tề Thừa Ân đen lại, giọng nói trầm xuống: “Em còn tiếp tục anh sẽ ném em xuống.” “Thơm…… “ “……” “Mùi hương mà em biết……” Quan Chi Nghi ôm cổ anh, ngửi ngửi giống như đang trêu đùa. Tề Thừa Ân cắn chặt răng, biết ngăn không được cho nên bước nhanh hơn. Rốt cuộc cũng tới phòng trên lầu, anh đẩy cửa đi vào, đem Quan Chi Nghi đặt trên giường. “Buông tay.” Quan Chi Nghi ngồi ở bên mém giường, nhưng tay lại ôm lấy cổ anh: “Anh đừng ném em xuống dưới, em rất ngoan……” Tề Thừa Ân không dám dùng sức với cô, vì thế xoay người đối mặt với cô, lại giơ tay gỡ tay của cô ra. Nhưng đối mặt như vậy, anh có thể nhìn thấy mặt cô bị men rượu hun cho đỏ ửng, nó lan đến tai, cổ, thậm chí còn sâu hơn nữa nó...biến mất sau cổ áo Tề Thừa Ân chỉ cảm thấy trái tim mình  run lên thật mạnh, lập tức di chuyển tầm mắt. Mà không biết cô lấy sức ở đâu ra ôm chặt đến nỗi không thể gỡ được. “Đau, đừng kéo em……” Quan Chi Nghi lẩm bẩm, đáy mắt thất thần, cả người mềm yếu không có xương mà dựa vào anh. Tề Thừa Ân cứng đờ, tiến không được lùi không xong. “Em chóng mặt quá……” Tề Thừa Ân hít nhẹ một hơi, thấp giọng mắng: “Chóng mặt thì buông tay, ngoan ngoãn nằm ngủ một giấc, được không?” “Anh sẽ không ném em đi chứ?” “Sẽ không.” “Nói rồi thì giữ lời.” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi. Tề Thừa Ân rũ mắt nhìn cô, gật đầu: “Nói lời thì giữ lời, không ném em đi.” “Vậy là tốt rồi……” Quan Chi Nghi cười một chút, vui vẻ mà buông lỏng vòng tay. Tề Thừa Ân đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên tay cô chuyển hướng ôm lấy mặt anh. “Anh  có biết hay không, anh như vậy thật khiến cho người ta chán ghét……” Cô thấp giọng nói. Không đầu không đuôi, Tề Thừa Ân không hiểu cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ cô uống quá nhiều: “Ừ anh biết, đến, nằm lên trên đó.” "Anh không biết, anh cái gì cũng không biết, em nói này, anh thật sự rất đáng ghét rất đáng ghét! Nhưng cũng giống như vậy!” Còn chưa nói xong, Quan Chi Nghi đột nhiên nhoài người ra, dùng sức mà hôn lên môi người trước mặt này. Cũng giống như vậy, thích đến chán ghét. Tề Thừa Ân ngây cả người. Anh cong eo nhìn cô gái nhỏ đang mơ mơ màng màng ở trước mặt, trái tim đột nhiên nhảy lên cổ họng, có một cảm giác khó tả khiến cho cả người anh rung động. Mê lực lan tỏa khắp người, cổ họng anh đột nhiên khô khốc. “Thật tốt, mềm mại…… A thì ra là như vậy.” Quan Chi Nghi ngây ngô cười một chút, vươn ngón tay trỏ lên vuốt ve, “Có thể thêm một cái nữa không?” “……” “Có thể……” Căn bản không để cho cô trả lời, người trước mặt này tự mình trả lời rồi tự mình tiến lên. Nhưng lần này cô không dùng sức chỉ từ từ từng chút một. Tiếp theo, tay cũng đi vươn lên, nhưng không phải ôm chặt như ban nãy mà là đặt lên vai anh lấy điểm tựa. Tuy là đặt, nhưng lòng bàn tay xẹt qua, lại giống như trêu chọc. “Sẽ không động…… Khá tốt…… Ngô!” Vừa dứt lời, cả người đột nhiên bị ấn đổ. Gáy Quan Chi Nghi đặt vào gối, sửng sốt hai giây, ngây ngốc mà nhìn trần nhà, “Không phải là sẽ không ném em đi  sao……” Hai tay Tề Thừa Ân chống ở hai bên sườn của cô, rồi nhìn cô chằm chằm. Điên rồi. Như là dã thú trong hang tối, như là dung nham tích sức để cuồn cuộn lao ra, trong lòng những thứ như áp lực, cấm kỵ, lý trí, chưa bao giờ nghĩ tới…… Tất cả nhẹ nhàng bâng quơ mà bị quẳng ra khỏi đầu. “Em biết mình đang làm gì không?.” Tầm mắt Quan Chi Nghi từ trần nhà nhìn vào mắt anh, cô gật đầu, cong môi cười: “Biết nha. “ Giọng Tề Thừa Ân khàn khàn “Vậy em biết anh là ai không?. “ Quan Chi Nghi mỉm cười, tính tình đột nhiên tới rất nhanh. Cô trầm mặt kéo túm lấy cổ áo anh kéo xuống thật mạnh. “Là một tên khốn……” Cô cắn anh. Tề Thừa Ân đã cật lực đè néb, nhưng giờ khắc này, dã thú xuất động, dung nham phun trào. Ngực phảng phất giống như bị nổ tung, tất cả đều không thể dừng lại. Đầu sỏ gây tội là rượu hay là tâm anh? Anh không rõ. Chỉ biết rằng bản thân sẽ không kiên trì được, bị mùi hương của cô quấn lấy sự mê đắm bao lâu anh che giấu bị tuôn trào. Hôn càng mãnh liệt, Quan Chi Nghi biến từ ngốc đặc sang giãy giụa. Thở không nổi…… Cô chống tay lên ngực người trước mặt, ánh mắt mơ màng: “Ngô…… Đau……” “……” Chợt dừng lại. Cô giãy giụa làm Tề Thừa Ân như tỉnh lại, anh cầm lấy bàn tay đang nắm áo của mình, hơi thở hỗn loạn, mắt sâu như hồ không đáy. Mà lúc này người dưới thân tóc tai hỗn loạn, đáy mắt rưng rưng, đáng thương đến nỗi giống như bị người ta ức hiếp. Hô hấp Tề Thừa Ân cứng lại: “Đau ở đâu?……” Quan Chi Nghi duỗi tay bị miệng, đáng thương mà kêu lên: “Đầu lưỡi đau……” Tác giả có chuyện muốn nói: Cầm thú! Dừng lại!