Em có rất nhiều tiền nha

Chương 23 : Em có rất nhiều tiền nha

Đương nhiên không phải vì cô muốn ăn tôm hùm đất mà đơn giản chỉ là muốn gặp anh mà thôi.   Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô mới thấy rõ được lòng mình dành cho anh nhiều tình cảm như vậy.   Hiện tại trong lòng anh không có ai đối với cô là chuyện tốt, cô rất vui chỉ cần ở bên anh nhiều hơn là tốt rồi. Nhưng mà…… tiếp theo biết làm thế nào đây? Cô không muốn anh chỉ xem mình là em gái.   Quan Chi Nghi suy nghĩ một lúc lấu điện thoại ra nhắn tin cho Hoa Hoằng Hi: 【 Tôi muốn nói cho anh ấy trước kia chúng ta đóng kịch, không phải là thật 】   Hoa Hoằng Hi lập tức sốt ruột: 【 chờ đã! Đừng manh động! 】   Hoa Hoằng Hi trở lời tin nhắn của cô, anh nói đã ” chia tay” nên bây giờ nhà có cũng không dám về, thật sự khổ mà.   Cho nên dưới tình huống như thế này, với tư cách là người cộng tác. Chờ việc này qua đi rồi nói đến “Việc muốn ăn đánh” này cũng không muộn!   Quan Chi Nghi nhìn bộ dáng đau khổ của anh vừa buồn cười vừa đau đầu.   【 Tôi chỉ nói cho anh Thừa Ân, được không? 】   【 không được ! Anh ấy sẽ đến giết chết anh mất! 】   【 sẽ không, tôi bảo đảm. Tôi sẽ nói đỡ cho anh, bảo anh ấy giữ bí mật giúp chúng ta! 】   Hoa Hoằng Hi ngừng một lúc, vài phút sau đột nhiên nói: 【 lúc trước em khăng khăng muốn phủi sạch quan hệ của chúng ta, không phải người em thích là……】   Quan Chi Nghi sửng sốt, lập tức nói: 【 anh đừng suy nghĩ vớ vẩn được không! Tôi chỉ là không muốn lừa anh ấy. 】   Hoa Hoằng Hi: 【 anh đã nói cái gì đâu? 】   Quan Chi Nghi: 【……】   Hoa Hoằng Hi: 【 Chi Nghi sẽ không phải chứ? Em thích anh họ anh? 】   **   Đêm đã khuya, nhưng rất nhiều người bây giờ mới bắt đầu làm việc. KTV, quán bar, chợ đêm…… Người đến người đi.   Sau khi Tề Thừa Ân xử lý xong văn kiện cuối cùng đã là 10 giờ tối, anh ngồi lên xe, trợ lý hỏi có phải anh về khu biệt thự Hoàng Gia. Tề Thừa Ân xoa xoa ấn đường, gật đầu theo bản năng.   Vì thế trợ lý khởi động xe rời khỏi công ty.   “Từ từ.”   Trợ lý nhìn anh qua kính chiều hậu, chỉ thấy Tề Thừa Ân đột nhiên nói: “Đi đường Thần Quan.”   “Ngài có chuyện gì sao?”   Tề Thừa Ân nhớ tới cô gái nhỏ đang chờ ở nhà, cười một chút: “Thiếu chút nữa là quên nhiệm vụ.”   “A?”   " Lát nữa cậu chạy đến đường Thần Quan, tìm một cửa hàng tôm mua tôm hồm đất.”   Trợ lý hơi trố mắt, tôm hùm đất?   “Tề tổng, tôi nhớ rõ là anh không thích ăn cái này.”   “Có người muốn ăn.”   Trợ lý nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong lòng mơ hồ có suy đoán: “Kia, mua xong không về khu Hoàng Gia mà đi Tinh Hòa Loan ạ?”   “Ừ.”   Tinh Hòa Loan là địa chỉ khu biệt thự Quan tiểu thư đang ở, quả nhiên, có thể để ông chủ của anh về nhà một chuyến, cũng chỉ có vị này……   Gần đây Quan Chi Nghi thường đi nhỉ sớm, nhưng hôm nay cô lại lừa Tề Thừa Ân, cho nên vẫn luôn thức đợi anh về.   Đợi đã lâu, chờ đến nỗi cô cảm thấy anh rất bận, cũng không có thời gian về lúc này, rốt cuộc nghe được bên ngoài có tiếng xe. Lòng cô rung lên, lập tức ngồi dậy.   Vài phút lúc sau, quả nhiên nhìn thấy Tề Thừa Ân vào nhà.   “Anh đã trở lại!”   Tề Thừa Ân cầm đồ ăn đi đến, trêu ghẹo nói: "Mắt cũng sáng cả lên, như này mà mở túi ra, có phải em sẽ chảy hết nước bọt hay không?”   Sáng lên là vì người, không phải bởi vì ăn.   Quan Chi Nghi cười hì hì nói: “Em sẽ khống chế được.”   Tề Thừa Ân liếc mắt nhìn cô một cái, ngồi xuống đem đồ ăn mở ra “Đừng ăn quá nhiều, tí nữa lại không ngủ được.”   “Vâng!”   Hộp tôm hùm đất mở ra mùi hương tỏa bốn phía.   “Mua hai vị khác nhau, thử xem xem cái nào ngon.” Tề Thừa Ân đưa cho cô bao tay dùng một lần.   Quan Chi Nghi ừ một tiếng, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nghĩ xem nên nói chuyện của cô với Hoa Hoằng Hi cho anh như thế nào.   “Anh không ăn sao?” Ăn được một lúc, phát hiện Tề Thừa Ân không nhúc nhích.   Tề Thừa Ân: “Em ăn là được rồi.”   “Vậy anh nhìn em ăn à.”   “Làm sao vậy, nhìn em thì em không ăn được à?”   “Em cũng biết ngượng chứ.”   Tề Thừa Ân cười một chút: “Sao anh không biết da mặt em mỏng vậy chứ.”   “Da mặt em vẫn luôn mỏng……”   Tề Thừa Ân xoa đầu cô, lấy ra di động: “Được rồi, nhanh ăn đi, không nhìn em.”   Quan Chi Nghi a một tiếng, rũ mắt tiếp tục tôm hùm đất.   Tôm hùm đất này rất nhiều nước cô không có kinh nghiệm ăn cái này nhưng mà trực tiếp bóc vỏ.   Kéo ——   Dùng sức một chút, nước canh bay vun vút ra ngoài, thực sự không có mắt mà rơi xuống tay áo Tề Thừa Ân.   “……”   “…………”   Quan Chi Nghi sửng sốt vài giây, lập tức thò tay ra vớt giấy: “A thực xin lỗi thực xin lỗi, lau một chút!”   Tề Thừa Ân nhìn vết bẩn trên ống tay áo, lại nhìn đầu ngón tay bóc tôm đến rối tung rối mù của Quan Chi Nghi, “Em ăn những cái này có vẻ không thành thạo nhỉ.”   Quan Chi Nghi chỉ một lòng nhìn đến vết bẩn trên ống tay áo anh: “Trước anh lau một chút đi.”   “Không cần, lau cũng không sạch.” Tề Thừa Ân hoàn toàn không thèm để ý, anh thong thả lấy một cái găng tay từ trong túi ra, bất lực nói “Em đừng bóc nữa, anh làm cho.”   Quan Chi Nghi chớp đôi mắt: “Anh làm sao.”   Tề Thừa Ân ngước mắt nhìn cô một cái: “Khẳng định sẽ tốt hơn em.”   “…… Ách.”   Tề Thừa Ân không hay ăn những thứ này, nhưng bóc vỏ rất đơn giản, anh chỉ bóc vài cái một con đã được đặt trước mặt cô.   Ngay từ đầu Quan Chi Nghi đã nghĩ cái này rất phiền toái bản thân ăn ít một chút là được, ai ngờ bây giờ lại có sẵn để ăn. Vì thế tiếp theo cô vui vẻ ngồi một bên xem Tề Thừa Ân bóc vỏ, một bên đút tôm vào miệng mình.   Ăn ngon nửa ngày, thiếu chút nữa đã quên mất việc về Hoa Hoằng Hi.   “Tê, thật cay……”   “Còn ăn không.”   Quan Chi Nghi lắc lắc đầu: “Đã ăn no.”   “Muốn uống nước không?.”   “Muốn.”   Tề Thừa Ân đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước. Quan Chi Nghi tháo găng tay, lấy này tờ giấy lau miệng, “Muốn nước lạnh ạ.”   Kết quả lúc Tề Thừa Ân mang tới lại là nước ấm.   Quan Chi Nghi nhỏ giọng hừ hừ: “Không phải nước lạnh……”   Vừa mới dứt lời, đã bị anh đánh vào trán: “Hơn nửa đêm rồi uống nước lạnh làm gì? .”   “……”   “Được rồi, ăn no rồi thì trở về ngủ đi. Dì đâu?”   “Ồ, hôm nay không phải em bảo ăn khuya sao nên đã bảo họ đi nghỉ ngơi, không cần chờ em.”   Tề Thừa Ân: “Vậy em đứng lên, anh đưa em về phòng.”   “Từ từ!”   “Lại làm sao vậy.”   Ăn uống đã no, việc muốn nói thì vẫn phải nói.   “Em có việc!”   “Chuyện gì?”   “Anh, cái kia, thật ra…… Thật ra thì  Hoa Hoằng Hi một chút cũng không thích em.”   Tề Thừa Ân sửng sốt, nghĩ thầm thì ra cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này, anh còn tưởng hôm nay cô vui vẻ như vậy thì mọi chuyện sẽ qua đi.   Anh chỉ có thể an ủi nói: “Tiểu Ngũ, về sau em sẽ gặp được người tốt hơn.”   Quan Chi Nghi: “Em cũng không thích anh ấy.” Tề Thừa Ân nghe xong lòng càng khó chịu, anh nghĩ rằng cô gái nhỏ nhà anh sao có thể để người khác đối xử như vậy, ngày hôm qua khóc khiến cho người ta đau lòng, hiện tại lại muốn tự mình chết tâm “Bản thân không thích hắn”.    "Nếu em nghĩ là đúng, đối phương nếu không phải là người em thật sự thích, em đúng là không nên nhớ hắn.” Tề Thừa Ân nói.    “Không phải không phải, ý em là bọn em thật sự đều không có tình cảm với đối phương! “    Tề Thừa Ân im lặng một lúc hiển nhiên là không hiểu cô đang nói gì.    Quan Chi Nghi cẩn thận quan sát thái độ của anh, tiếp tục nói: “Rất xin lôi, vì đã lừa anh. Lúc trước em và Hoa Hoằng Hi ở bên nhau đều là…… giả.”    “Em nói cái gì?”    Quan Chi Nghi mím môi, cắn răng nói: “Em nói, em và anh ấy ở bên nhau chỉ là giả, chúng em bởi vì không muốn người trong nhà ép đi xem mắt, cho nên đóng kịch cho mọi người xem.”    Tề Thừa Ân ngẩn ra vài giây, ánh mắt chuyển từ nghi ngờ sang khiếp sợ, lại từ khiếp sợ tới bực bội: “Quan Chi Nghi.”    “Đừng đừng đừng, anh đừng nóng, chúng em cũng bất đắc dĩ. Thật ra em không hề muốn lừa anh, nhưng Hoa Hoằng Hi nói rằng nếu anh biết thì sẽ không cho ọeps, cho nên em mới không nói cho anh……” Càng nói giọng Quan Chi Nghi ngày càng nhỏ dần, Quan Chi Nghi kéo ống tay áo anh lắc lắc: “Anh, anh đừng tức giận nữa.”    Tề Thừa Ân nhìn chằm chằm cô, mặt đều lạnh đu: “Anh chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ đem chuyện này ra lừa người khác, em có biết rằng anh và anh trai em rất lo lắng khi nghe tin em chia tay hay không?”    Quan Chi Nghi cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: “em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi……”    “Em——” Tề Thừa Ân nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, muốn mắng muốn chửi mà không thể nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng nói, “Các người đúng là rất tốt.”    “Không có, không có gì tốt…… Anh đừng giận nữa……” Quan Chi Nghi vừa nói vừa nắm ống tay áo anh không buônh, sợ anh tức giận đến nỗi sẽ bỏ đi.    “Từ từ, em nói là giả vậy ngày hôm qua em khóc cái gì?” Tề Thừa Ân đột nhiên nghĩ tới việc này.    Quan Chi Nghi sửng sốt: “A, a?”    Tề Thừa Ân híp híp mắt: “Ngày hôm qua khóc đến đau lòng trông không hề giả.”    Quan Chi Nghi thấy ánh mắt nghi ngờ của anh trong lòng có chút khẩn trương, mặc dù bây giờ cô có thể nói tình cảm của mình và Hoa Hoằng Hi là giả, nhưng không thể thản nhiên mà nói ra rằng hôm qua khóc là vì anh……    Ít nhất bây giờ không phải lúc nói ra chuyện bản thân thích anh.    “Em, em diễn.”    Tề Thừa Ân có chút không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì?”    “Là em diễn! Hoa Hoằng Hi nói cho em biết nên em cảm thấy diễn một chút mới thật, cho nên, cho nên em khóc……”    Diễn? Sao có thể, ngày hôm qua anh có thể cảm nhận được cô rất đau lòng……    Không đúng, đương nhiên anh có thể cảm nhận được.    Bởi vì đứa nhỏ này là diễn viên. Cô khóc rất thật nhưng đây lại không phải lĩnh vực của anh?    Tề Thừa Ân nghĩ vậy, nhất thời có chút buồn cười: “Nếu còn khóc để lừa anh thì vì sao bây giờ lại nói cho anh sự thật?.”    “Em đã nghĩ rất kĩ, vẫn cảm thấy không thể lừa anh……” Quan Chi Nghi ngẩng đầu nhìn anh, cầu xin “Anh, em chỉ nói cho một người là anh, anh xin anh ngàn vạn lần đừng nói cho người lớn, bằng không có khả năng em sẽ lại bị kéo đi xem mắt. Anh có thể hiểu cho em không? Anh biết bị sắp xếp như vậy sẽ không thoải mái mà.”    Tề Thừa Ân nhớ đến vị Dương tiểu thư mà người nhà sắp xếp cho anh, hừ lạnh một tiếng: “…… Thật không biết nên nói em thế nào.”    “Vậy đừng nói nữa! Em thề! Lần sau em khẳng định sẽ không lừa anh nữa!”    Thật ra thì trong lòng Tề Thừa Ân vẫn còn tức giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô không buồn, lại còn có chút may mắn.    Nói đến cùng thà rằng là diễn còn hơn là bị người ta vứt bỏ làm cho đau lòng..    “Còn có lần sau?”    “Không có, tuyệt đối không có!”    “Nhớ kỹ những lời em nói.”    “Vâng vâng vâng! Em nhất định nhớ kỹ!”    Tề Thừa Ân bất lực mà lắc đầu: “Anh trai em mà biết có khi lại bị em làm cho tức chết.”    “…… Cho nên anh đừng nói cho anh ấy.”    “Anh đã biết.” Tề Thừa Ân xoa xoa ấn đường “Giờ cũng đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.”    “Vâng!”    Tề Thừa Ân đỡ Quan Chi Nghi đi lên, “Gậy đâu.”    “Không dùng, ngày thường đều là dì dìu em lên lầu.” Quan Chi Nghi nhìn anh, đầu óc chưa kịp nghĩ đã nói “Anh hôm nay anh dìu em lên đi.”    Tề Thừa Ân trừng mắt nhìn cô một cái: “Vừa mới lừa anh, giờ đã bắt đầu sai bảo rồi à?”    “Không mệt đâu em làm gì mà nặng.” Quan Chi Nghi nắm cánh tay anh“Nhanh lên nhanh lên, không đứng yên nổi ——”    Mắt thấy cô thật sự lào đảo, Tề Thừa Ân lập tức đưa tay đỡ cô.    Quan Chi Nghi bắt được thời điểm này nhanh chóng ôm lấy vai anh.    Tề Thừa Ân giật mình: “Quan Tiểu Ngũ anh trai em nói không sai, lá gan ngày càng lớn.”    Tuy nói như vậy, nhưng vẫn cúi lưng xuống.    Quan Chi Nghi cười hì hì leo lên lưng anh: “Nào có…… Trước kia không phù hợp anh cũng cõng em sao?.”    Tề Thừa Ân cõng cô trên lưng, chú ý đi lên cầu thang: “Trước kia là trước kia, bây giờ em còn bé lắm à?.”    “Em không có.”    “Biết là tốt.”    ……    Nói thì nói như vậy, nhưng người sau lưng đối với Tề Thừa Ân cân nặng không khác gì trẻ em.    Đường lên lầu không dài, Quan Chi Nghi ghé đầu vào vai anh, chỉ mong anh đi chậm lại một chút. Như vậy thì cô có thể ở bên anh lâu một chút.    “Anh, em cảm thấy anh rất tốt……”    Khóe miệng Tề Thừa Ân hơi cong lên: " Em cho rằng khen như vậy là có thể trốn tội sao?.”    “Không có, chỉ là những lời thật lòng cảm thấy anh đặc biệt tốt.” Quan Chi Nghi ôm chặt cổ anh, giọng có chút buồn “Cho nên anh đối với ai cũng tốt vậy sao?.”    Cô giống như dán chặt vào người anh, lúc nói chuyện hơi thở phả vào cổ anh thật sự rất ngứa.    Tề Thừa Ân hơi dừng lại, vô thức nghiêng đầu về phía sau: “Sao lại hỏi như vậy?.”    Quan Chi Nghi nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy hẳn là rất nhiều người phát hiện ra anh rất tốt, nhưng mà a…… em không hy vọng có quá nhiều người biết điều này.”    Tề Thừa Ân ngẩn người: “…… Nói lung tung ngốc nghếch cái gì đấy.”    “Mới không phải ngốc đâu……”    Đúng là cô nghĩ như vậy, nghĩ sẽ chiếm anh cho riêng mình, mong rằng trong mắt anh chỉ có một người là cô.    Vài phút sau, Tề Thừa Ân đưa cô về đến phòng anh đưa cô vào giường, đắp chăn cho cô: “Đi ngủ sớm một chút.”    " Được.”    Sau khi anh ra khỏi phòng thì đóng cửa lại, Quan Chi Nghi nhìn chằm chằm cửa phòng, chợt nở nụ cười.    Tiếp theo, cô đặt chân xuống sàn nhà, lấy chiếc gậy ở bên cạnh, nhỏ giọng mà ngâm nga hát đi vào phòng tắm.    Cô cũng không ngốc đã nhiều ngày như vậy, sao có thể không dùng được gậy.