Em có rất nhiều tiền nha

Chương 16 : Em có rất nhiều tiền nha

Edit: Ngư Mộng Đại Hải. Qua năm mới không lâu, Quan Chi Nghi gia nhập 《 Vương Triều 》. Hôm cô vào tổ cũng là lúc chương trình 《 cút đi, mỡ! 》 cũng chiếu đến tập thứ tư, trong ba tập đầu tiên chương trình đã lọt vào danh sách show được yêu thích nhất. Lúc phát sóng tập một mọi người đều vì đám người Tiêu Nhiên, Lâm Giai Nhi mà chờ mong, nhưng mấy tập sau lại mong chờ để xem Quan Chi Nghi. Bạn cảm thấy Quan Chi Nghi thế nào? Một blogger nổi tiếng viết cảm nhận lên Weibo được đông đảo cư dân mạng đón nhận: Nhìn cô ấy ngốc ngốc, bề ngoài lại đáng yêu, nhưng bên trong lại khác hẳn với ngoại hình. Khả năng sinh hoạt của cô gái này rất tốt, biết nấu nướng, giải quyết mọi việc cũng đủ dứt khoát. Nếu nói trong chương trình Hầu Lạc và Hoàng Tiêu đều có thể gây cười vì họ là diễn viên hài kịch nên chắc chắn có thể rồi còn Quan Chi Nghi có thể gây cười thì thật khó hiểu cô ấy thật sự không buồn cười, mà là nhìn vào cô ấy là thấy buồn cười, việc nghiêm túc mua đồ ăn cũng khiến cho mọi người cảm thấy rất vui vẻ. Tóm lại là rất được mọi người yêu thích…… Mức độ nổi tiếng của Quan Chi Nghi theo mức độ của chương trình mà tăng lên, fans theo dõi Weibo ngày càng tăng. Nhưng một số người khác thì thấy những từ như 【 đáng yêu 】【 vui vẻ 】 vẫn lấy tác phẩm của cô ra nói. Nhưng mà nói cũng không sai, mấy năm nay quay vài bộ phim xác thực không như mong muốn của cô. Cho nên hiện tại việc cô muốn làm chính là diễn tốt nhân vật Chiêu Dương. Diễn viên không có tác phẩm tiêu biểu nào, bị mắng cũng không cách nào phản bác. Đất diễn trong 《 Vương Triều 》của Quan Chi Nghi cũng không nhiều, cũng không quay sớm như vậy. Cho nên khi cô đến mấy diễn viên chính diễn viên chính Lý Huyền, Tiêu Nhiên, Triệu Trà Trà bọn họ đã bắt đầu quay trước. Vai Triệu Trà Trà diễn chính là vai Trịnh Diệc Đồng muốn, kỹ thuật diễn của cô ấy rất tốt mọi người đều khen ngợi, việc cô thay Trịnh Diệc Đồng không ai nhiều lời. Ở đoàn phim ngoại trừ việc quay chung chương trình với Tiêu Nhiên ra thì những người khác đều không thân, cho nên phần lớn thời gian đều ngồi một chỗ yên lặng đọc kịch bản. Mà cô ở đoàn phim một tuần thì nhận được một tun thật sự ngoài ý muốn từ Lưu Vân. “Cái gì, ông chủ đổi người?” Quan Chi Nghi thật sự kinh ngạc, cũng quên mất việc ăn cơm. Lưu Vân nói: “Thật à, em không biết một tí nào? Chị còn tưởng rằng Tề Thừa Ân sẽ nói cho em cái gì đó.” Lưu Vân còn đang ở trong suy nghĩ ảo tưởng Tề Thừa Ân theo đuổi cô…… Quan Chi Nghi nói: “Anh ấy sẽ không nói cho em việc này.” “Được rồi, chị nói cho em thì cũng giống nhau cả thôi, thật ra chị biết tin từ trước rồi, chỉ là một ngày còn chưa ký hợp đồng hội chị cũng không thể lộ ra.” Lưu Vân nói, “Tề thị thu mua Nghệ Tinh về sau Nghệ Tinh chính là bước đầu bọn họ tiến quân vào giới giải trí.” “Thật hay giả……” “Vậy em nói xem vì sao Tề Thừa Ân phải đầu tư vào 《 Vương Triều 》 còn không phải bởi vì bản quyền chuyển thể là do Nghệ Tinh mua.” Quan Chi Nghi vẫn có chút khó hiểu, nếu anh làm như thế thì chắc chắn là có lí do. Nhưng mà, cô vẫn nghĩ nên cách xa anh một chút nhưng mà không ngờ anh còn là ông chủ của mình…… “Được rồi em cũng đừng suy nghĩ nhiều, dù sao đối với chúng ta rất có lợi. Có Tề thị hùng hậu làm chỗ dựa, Nghệ Tinh của chúng ta chỉ có tốt hơn thôi.” “Vâng……” Cái việc đổi ông chủ này xác thực không phải chuyện mà nghệ sĩ bọn họ có thể tham gia, Quan Chi Nghi tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ một lòng chuyên tâm vào công việc quay phim. Vào tổ một tháng, phần của Quan Chi Nghi bắt đầu quay. Cảnh này là cảnh Tiêu Nhiên đóng vai Thẩm tướng quân Thẩm Tư Bá chết trận được đưa về phủ, trong phủ làm lễ tang cho hắn, Chiêu Dương công chúa mặc bạch y xuất cung đến Thẩm phủ quỳ trước quan tài của Thẩm Tư Bá mà bật khóc. Đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Chiêu Dương, giai đoạn trước nàng hoạt bát đáng yêu, là hạt dẻ cười của mọi người đặc biệt là Thẩm Tư Bá. Sau khi Thẩm Tư Bá chết xuất hiện rất nhiều bí mật, Chiêu Dương tâm như tro tàn, tính tình cũng thay đổi rất nhiều. Quan Chi Nghi nhớ rõ lúc cô xem tiểu thuyết “Thẩm Tư Bá chết, Chiêu Dương khóc nghẹn lại” này một chi tiết khiến cho người đọc rơi nước mắt, xem xong sau một tuần cũng không thoát được. Cho nên muốn diễn có hiệu quả như trong tiểu thuyết đối với cô mà nói là một thử thách lớn. Hôm nay bắt đầu diễn đến cảnh này.  Quay vào buổi chiều, cho nên toàn bộ buổi sáng Quan Chi Nghi đều cảm thấy áp lực như núi. Vào thời gian cơm trưa, phim trường bắt đầu ầm ĩ lên. Quan Chi Nghi ngồi xa xa nhìn về phía đông người, nhìn thấy rất nhiều người mang đồ ăn từ bên ngoài vào. Đại khái là có người tới thăm ban? Nhưng tâm trí cô đều đặt hết vào cảnh quay buổi chiều, cho nên cũng không để ý nhiều lắm, chỉ đợi ở phim trường bên cạnh khu nghỉ ngơi lấy cảm giác. Mà cách đó không xa, mấy diễn viên chính, đạo diễn tụ lại một chỗ chào hỏi người đàn ông nào đó. “Tề tổng, không nghĩ tới hôm nay ngài sẽ đến, tại sao lại không nói trước một tiếng.” Đạo diễn nói. “Không muốn quấy rầy ông, chỉ là muốn qua đây nhìn một chút.” Người tới đúng là Tề Thừa Ân, hôm nay anh đến, phần lớn nguyên nhân là do lời mời của Tiêu Nhiên hai hôm trước, rồi sau đó lại nghĩ đây là lần quay quan trọng của Quan Chi Nghi, cho nên liền đến xem cô ở đây thế nào. Nhưng mà, hình như không thấy cô đâu. “Tới thì cũng tới rồi, còn mang theo nhiều đồ ăn như vậy, không hổ là ông chủ.” Tiêu Nhiên trêu chọc nói, “Aiz có đồ tớ thích hay không?” Tề Thừa Ân nhìn anh một cái: " Cậu thích ăn cái gì?” Tiêu Nhiên thở dài một hơi: “Hai ngày trước mới nói là muốn ăn cơm ở Hoàng Đồng Lâu!” “Phải không, quên rồi.” “Cmn……” “Được rồi Tiêu Nhiên, có ăn đã là không tồi, còn kén chọn à.” Lý Huyền diễn vai Hoàng Đế cười nói. Tiêu Nhiên: “Được được được, tôi sai được chưa, chết đói rồi, chúng ta đi ăn cơm.” “Được.” Đạo diễn nói: “Tề tổng, ngài đến bên này ăn đi.” “Không cần, mọi người ăn là được rồi, mặc kệ tôi.” Các diễn viên đều sẽ ở khu nghỉ ngơi ăn cơm, mọi người cùng nhau đi đến đó, Tề Thừa Ân kéo Tiêu Nhiên lại “Em ấy đâu.” “Cậu nói Chi Nghi à.” Tiêu Nhiên nhìn xung quanh, chỉ nơi cách đó không xa, “Kia kìa, người mặc váy màu vàng nhạt, chắc là ngồi ở đó chờ ăn cơm.” Tề Thừa Ân từ xa đã nhìn thấy người “Tớ và cậu qua đó.” “Đi.” Đồ ăn Tề Thừa Ân mang đến mọi người đã dọn ra, các diễn viên và nhân viên của đoàn, mọi người đều phấn khởi, cầm lấy đũa không biết phải ăn cái gì. Nhưng mà vừa mới ăn đã thấy Tề Thừa Ân từ bên kia đi đến, lại nói tiếp, trước mắt là một người đàn ông tuổi không lơn lắm, nhưng dù sao cũng là kim chủ ba ba của bọn họ, cho nên ở trước mặt anh phải biết giữ mồm giữ miệng một chút. Nhưng câu nệ thì câu nệ, mắt thì vẫn phải nhìn một chút chứ. Sớm nghe nói Tổng Giám đốc Tề thị lớn lên tuấn tú, quả thật đúng là vậy, hiện tại đứng cạnh người có lưu lượng Tiêu Nhiên kia thật sự không thể so ra ai đẹp hơn, nhưng mà trên người anh lại có một loại khí thế hơn người. “Cùng nhau ăn vẫn là tốt nhấy.” Lý Huyền nhìn thấy người đi đến bắt đầu tiếp đón. “Không có việc gì, mọi người tự mình ăn đi.” Sau khi nói xong, ánh mắt Tề Thừa Ân dừng trên người cái người ngồi cách đó vài mét. Người đó thế mà cũng không đến ăn, căn bản cũng không biết rằng anh đến. Chỉ có vẻ mặt uể oải, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thân thể không thoải mái? ** Quan Chi Nghi thật sự rất muốn ăn, nhưng mà cô không nhúc nhích được, đại khái là áp lực quá lớn, hiện tại dũng khí ăn cơm cô cũng không có. “Chi Nghi, làm sao mà không ăn?.” Đúng lúc này, người đóng vai Hoàng Hậu Triệu Trà Trà ngồi xuống cạnh cô, Triệu Trà Trà và vai Quan Chi Nghi diễn có rất nhiều cảnh chung, cho nên hai người mấy ngày này rất thân. Quan Chi Nghi: “Tôi không đói.” Triệu Trà Trà hiểu rõ: “Là bởi vì buổi chiều diễn à?” Quan Chi Nghi bị nhìn thấu, có chút ngượng ngùng. Triệu Trà Trà nói: “Cảnh này tuy rất quan trọng, nhưng tôi tin rằng cô có thể giải quyết được nhẹ nhàng.” “Ừ……” “Đi, ăn một chút.” Triệu Trà Trà vui đùa nói, “Kim chủ ba ba đưa tới, hương vị không tồi.” “Kim chủ ba ba?” Triệu Trà Trà gật đầu, dựa gần đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói: “Giống như rất thân với Tiêu Nhiên là bạn bè khá tốt, nhưng mà…… cô xem, lớn lên thật đúng là rất đẹp, không giống như tưởng tượng về ông chủ của tôi ha ha.” Triệu Trà Trà hoàn toàn chỉ là muốn nói chuyện tào lao với Quan Chi Nghi một chút mà thôi, nhưng việc cô không nghĩ tới chính là, cô vừa mới dứt lời, Tề Thừa Ân đã đi đến trước mặt bọn họ. Triệu Trà Trà sửng sốt một chút: “Tôi, giọng tôi rất to à?” Triệu Trà Trà bị dọa sợ rồi, những người khác trong lòng cũng rất kinh ngạc. Bọn họ mắt thấy Tề Thừa Ân đi đến chỗ Quan Chi Nghi và Triệu Trà Trà, chờ đến khi thấy anh đi đến, suy nghĩ đầu tiên chính là, Tề Thừa Ân hình như để ý vị Hoàng Hậu nhỏ của bọn họ nha. Bọn họ hoàn toàn không có ý định áp đặt suy nghĩ này lên người Quan Chi Nghi, bởi vì Quan Chi Nghi ở trong mắt bọn họ chỉ là người mới có một chút nhiệt, mà Triệu Trà Trà chính là một diễn viên hạng nhất, đương nhiên khả năng lớn sẽ giành được sự chú ý của Boss. Cho nên mấy vị kia trên mặt làm như không có gì, nhưng trong lòng đã bị tâm trí hóng hớt thiêu đốt. “Tại sao không ăn cơm?.” Tề Thừa Ân đứng đó, hỏi. Triệu Trà Trà ngửa đầu nhìn anh, kinh ngạc nửa ngày sau đó bỗng nhiên phát hiện người này căn bản không nói với cô. Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Quan Chi Nghi…… “Thân thể không thoải mái sao?” Tề Thừa Ân lại hỏi một câu. Quan Chi Nghi lúc này mới lấy lại tinh thần: “Sao anh lại đến đây?” “Thăm ban.” “À……” Tề Thừa Ân lại lặp lại một lần: “Có phải thân thể không thoải mái hay không?” “Không có.” Quan Chi Nghi ngượng ngùng nói, “Chỉ là không muốn ăn thôi.” " Vậy em muốn ăn gì, anh bảo người đi mua.” Quan Chi Nghi thấy mọi người đều nhìn về phía này, vội vàng nói, “Không cần, em ăn cái này là được, em ăn một chút.” “Ừ.” Tề Thừa Ân thấy cô chịu cầm lấy đũa, cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh. Triệu Trà Trà tầm mắt dừng ở trên người họ, yên lặng mà đứng dậy: “…… Chi Nghi, tôi đi lấy chút trái cây ăn.” “Được.” Triệu Trà Trà giống như biết được chuyện gì đó, chạy nhanh đi trước. Cô ấy đi rồi, bàn này chỉ có hai người bọn họ. Quan Chi Nghi nhỏ giọng nói: “Anh, sao hôm nay anh lại tới thăm ban?” “Tiêu Nhiên vẫn luôn nhắc mãi, hơn nữa anh nghĩ em cũng tham gia vào tổ rồi nên đến xem.” “Như vậy à……”