Duyên Âm

Chương 2 : Chap 2

Khi màn đêm buông xuống, tôi luôn suy nghĩ về chuyện duyên âm, đầu óc tôi nặng trĩu rồi thiếp vào giấc ngủ bao giờ cũng không hay. Tôi mơ màng nhìn thấy bóng của 1 ng đàn ông, người ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi đã cố gắng nhìn rõ mặt nhưng vẫn không thấy được, đó là 1 cái bóng to, cao. Tiếng chuông báo thức reo lên, tôi tỉnh dậy và rất uể oải, mệt mỏi. Tôi chạy nhanh đến trường cho kịp buổi học Cả tiết học đó tôi cứ suy nghĩ về cái bóng , tôi cảm giác rất thân thuộc nhưng tôi không biết đó là ai cả. Rồi Linh vỗ vai tôi - Làm gì mà suy tư dữ vậy má 😀 Có thể mọi người chưa biết Linh là bạn thân của tôi, 2 đứa chơi với nhau từ nhỏ nên nó tốt với tôi cực kì - Tao cứ có cảm giác ai bên tao á mày, lúc ngủ tao còn thấy bóng đàn ông nữa - Chắc m học nhiều nên mày mệt thôi, đừng có suy nghĩ lung tung. - Mà mày biết chuyện duyên âm không? Tao thấy dạo này hot ghê. - Ừ thì cũng biết , mà t không quan tâm lắm, làm gì mà có người âm đi theo, chỉ toàn bịa đặt thôi. - Tao tin á , tao nghĩ mình bị duyên âm. - Mày khùng à! Không có ma quỷ gì đâu. - Ừm chắc vậy. Tôi và Linh cùng về lớp học , cuối tiết nó rủ tôi tối nay đi Bùi Viện chơi, tôi cũng đồng ý. Đến tối. Linh qua nhà tôi make up và lựa quần áo, Linh khá giỏi trong khâu này, còn tôi thì chả biết gì cả. Linh chở tôi đi rồi 2 đứa cùng nhau đi dạo. Tôi và Linh được khá nhiều người chú ý và còn xin số đth, Facebook,... Tôi cũng đã làm quen được 1 anh khá dễ thương và vui tính, anh ấy tên là Thành, tôi với anh ấy nhắn tin cho nhau cả tháng trời, tôi nhận ra mình đã thích anh chàng này. Sau 2 tuần trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định hẹn gặp anh ấy  để thổ lộ tình cảm, nhưng chả hiểu sao tôi lại bị bệnh vào lúc như vậy. Tôi bị sốt cao, còn phải nhập viện để truyền nước biển. Sau khi khỏe hơn, tôi liền gọi điện và hẹn anh ấy ra quán cà phê cùng nhau nói chuyện. Vậy mà tôi lại bận, ba mẹ bắt tôi về quê để thăm bà vì đã 3 năm rồi tôi chưa về lại quê nhà, tôi cũng xin dời ngày nhưng ba mẹ nhất quyết không chịu. Tôi lại thất hứa với anh ấy, tôi cứ hẹn miết nhưng lúc nào cũng bận. Chính tôi là người hẹn nhưng cũng chính tôi lại là người không đến được, có lẽ anh ấy lúc này đang rất giận tôi. Khoảng thời gian sau, anh ấy không nhắn tin với tôi, không call video với nhau nữa. Tôi nhắn tin anh ấy cũng không xem và chẳng trả lời. Anh ấy dường như biến mất, tôi không thể liên lạc được với anh ấy nữa. Tôi khóc lóc cứ như vừa mới thất tình mặc dù chỉ mỗi tôi đơn phương.             ________________________ Ai thấy hay thì để lại 1⭐ nha!