Đường xuyên không đến hạnh phúc

Chương 3 : Tóm tắc truyện 'vỏ bọc thiên thần'

Vừa nghe tin con gái/cháu gái bị tai nạn thì mẹ cà ông nội liền về Hà Nội ngay lập tức. Tại sân bay nội bài, một người phụ nữ bước từ trong máy bay ra ăn mặc sang trọng, thanh nhã không ai nhận ra bà đã ngoài 40 trông như thiếu nữ chưa chồng. Bà vừa bước ra đã làm tâm điểm của nhiều người. - Hình như là chủ tịch tập đoàn Venus- Người A nói​-Là siêu mẫu Thanh Hằng- người B thêm lời -Bà ngoài 40 rồi mà vẫn còn như thiếu nữ- lại thêm người C nói -Bà ấy giỏi giang thật đó, ước gì mình được như cô ấy- người A lại nói tiếp -................ Nhiều lời bàn tán nhưng toàn là lời khen ngợi. Từ ngoài xa đám báo trí vừa nghe tin siêu mẫu có việc gấp phải tới Hà Nội đã lập tức kéo đến đây. -Siêu mẫu Thanh Hằng cô về đây có việc gì gấp ạ- phóng viên A -Cô về đây thăm gia đình hay có việc gì gấp ạ- phóng viên B -Thanh Hằng cô có việc gì gâp mà về đây không cần thư kí đi theo hay vệ sĩ gì ạ- phóng viên A lại tiếp lời. -Tôi về đây vì con gái tôi bị tai nạn, còn thư kí tôi nghĩ chuyên gia đình không cần thư kí theo, còn về phần vệ sĩ thì tôi cũng chỉ là người bình thường không cần ai bảo vệ cả- mẹ nó trả lời -à! tôi đã lâu không nghe tin con gái của cô. Từ nhỏ hình như không xuất hiện trên báo trí lần nào- phóng viên C -Con gái tôi còn nhỏ nên tôi cũng không muốn nó tiếp xúc với nhiều người. Tôi muốn con tôi sống cuộc sống bình thường- mẹ nó trả lời -Con gái cô sau nay có phải sẽ trở thành người thừa kế của Inter Continental Hotels Group không ạ- phóng viên a tiếp tục hỏi -Về phần này, tôi không trả lời được không ạ- mẹ nó -TÔI cần đến bệnh viện gấp nên có thể cho tôi đi trước được không- mẹ nó vừa nói vừa hiên ngang bước ra cửa sân bay đoán taxi. Ngồi trên taxi mà lòng bà lo sợ, nghe nói con bà bị rất nặng. Từng giọt nước mắt rơi trên mặt cũng vừa lúc bà vừa đến bệnh viện Bạch Mai. Vừa xuống taxi bà vội vã chạy vào bệnh viện tìm kiếm phòng cấp cứu như người bị điên không giống một siêu mẫu gì cả. Vừa chạy tới đã thấy mẹ và bố bà đang ngồi đó cùng một cậu con trai trên áo dính đầy máu. Nhìn ai cũng lo lắng -Mẹ ơi! Băng Nhi sao rồi mẹ- Vừa chạy không thở ra hơi nhưng vẫn ráng nói, nước mắt đầm đìa, người run bần bật. -Bác sĩ vẫn chưa ra con à!- Bà ngoại nó nhìn con gái buồn thay. Bà biết Băng Nhi là vật vô giá đối với con mình, nếu Băng Nhi có mệnh hệ gì thì chắc con bà sống không nổi mất. -Băng Nhi nhất định sẽ không sao đâu cô- Thiên lên tiếng -cháu là? - mẹ nó nói -Cháu là hàng xóm, cũng là người luôn bên cạnh Băng Nhi. Cháu biết em ấy sẽ không sao vì em ấy rất mạnh mẽ- cậu trả lời chắc nịch nhưng lòng vẫn run khi nhớ đến lúc nhìn người con gái mình yêu suốt mấy năm, nhìn cô yêu người khác không phải là mình,nhưng cậu vẫn muốn quan tâm, yêu thương cô nhưng vẫn trên danh nghĩa là người anh trai. Khi nhìn cô nằm đó cậu đã run, nếu cậu mất cô chắc cậu chết mất cũng như nếu cô mất Tuấn Khải vậy. -mà cháu biết tại sao Nhi lại ra nông nổi như vậy không- mẹ nó hỏi -Dạ cháu biết -Có phải có người muốn hại nó không, ta không tin nó bất cẩn đến ngã từ sân thượng xuống lầu 3- mẹ nó nói chắc nịch -Dạ, em ấy đang tranh cãi với 1 người ạ- Thiên trả lời -Là con gái, về chuyện tình yêu -Dạ , là vì bạn thân của cháu nên mới có chuyện tranh cãi này ạ!- cậu trả lời -Vậy cháu là Dương Thiên, còn vì người con trai kia là Tuấn Khải -Cô biết Cháu ạ!- Thiên trả lời. -Băng Nhi mỗi lần về thăm cô đều nhắc đến cháu rất nhiều, còn nhiều hơn cả người yêu nó. -Em ấy có nhắc đến cháu ạ. Vậy là cháu vui rồi- Tâm tình cậu vui hơn xíu. -Khi nghe nó nói thì ta biết là cháu có tình cảm với nó- vẻ mặt bà ôn nhu- Nếu Băng Nhi thích cháu thì tốt biết mấy, đã không có chuyện này xảy ra. Cậu cười- cháu vẫn tôn trọng ý kiến của Băng Nhi ạ- Thiên trả lời.