Rồi đến ngày 21/12, ngày đám cưới của Hải Đăng và Anh Thư (Rốt cuộc là có ai biết ngày này năm trước là ngày gì hay không vậy trời ==”) Trong khi đó ở trong phòng thay đồ của cô dâu, có im lặng tí vì nó thôi. Hôm nay nó là người trang điểm cùng với làm tóc cho Anh Thư. Nó cũng không biết mình làm như thế vì cái gì nữa, chắc là do không an tâm để Anh Thư ở đây không khéo cô dâu chạy trốn mất. Do tính cách tiểu thư sợ nó nên Anh Thư mới im vậy thôi chứ mà gặp Bảo My thì chắc la hét nãy giờ điếc tai luôn rồi đấy. Tóc Anh Thư được nó bới cao lên và cài cái gương miện nhỏ. Còn gương mặt Anh Thư nó chỉ vẽ chút macara, thoa ít son môi và đánh chút má hồng. Nó không thích trang điểm nhiều vì làm nhiều quá sẽ làm gương mặt bị giả tạo. Với lại trang điểm nhiều quá sẽ làm người ta nhớ tới gương mặt cố ý làm xấu trước kia của Anh Thư. Nhưng trong đây không những chỉ có nó và Anh Thư mà còn Bảo My nữa. Thế nhưng Bảo My ở đây không có Ngọc Nhi cũng buồn buồn nên im ru luôn. Và đặc biệt trong phòng này không tồn tại con trai, ngay cả Thanh Phong cũng bị cấm vào. Thanh Phong nhớ vợ, thoáng chút là qua gõ cữa xin phép được gặp vợ và luôn luôn nhận được sự từ chối từ nó, thế rồi lủi thủi đi về. Và rồi cũng đến giờ cử hành hôn lễ. Hải Đăng đứng ở trên bục đang ngóng trông cánh cửa kia mở ra để Anh Thư bước vào. Cánh cửa mở, Anh Thư khoác tay cha mình bước vào và đi đến hướng Hải Đăng. Bạn có biết vì sao có một số hôn lễ, người cha khoác tay con gái không? Vì có một số người nói rằng người cha là chồng kiếp trước của con gái. Thế nên người “chồng kiếp trước” sẽ đi đến rồi trao cô dâu cho người “chồng kiếp này” và thay họ làm cho cô ấy hạnh phúc. Hải Đăng vừa thấy Anh Thư bỗng nhiên tim đập liên hồi, còn Anh Thư thấy Hải Đăng trông cũng đẹp trai quá nên đỏ mặt rồi cúi đầu xuống. Thế nhưng có một sự cố nhỏ xảy ra. Do cái váy dài quá cái tật hậu đậu mà Anh Thư bị vấp té. Cũng may là lúc đó Anh Thư gần Hải Đăng nên Hải Đăng đã chụp lại được. Bây giờ thì người Anh Thư nằm gọn trong lòng Hải Đăng _Tới bao giờ em mới bỏ được cái tật hậu đậu đây hả vợ _Ai mà biết đâu Lúc đó có 3 vị khách mời đến trể, gồm 1 vợ chồng đứng tuổi và một cô gái. Thật ngạc nhiên khi cô gái đó chính là Ngọc Nhi. Người đàn ông ấy đến bên cha Anh Thư _Xin lỗi ông bạn vì tôi đến trể _Không sao, ông đến là tôi vui rồi. Nhưng đây là… - Cha Anh Thư thắc mắc _À, đây là con gái mà tôi thất lạc từ lâu mới vừa nhận lại Gia Bảo, Gia Huy, Thanh Phong, Ngọc Nhi, Đức Anh ở đó không xa, vô tình nghe được rồi chụm đầu bàn tán _Ông ta không phải là người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn hay sao – Đức Anh hỏi _Hình như là vậy – Gia Huy gật gù _Đúng là bất ngờ thật, Ngọc Nhi là con ông ta ư – Gia Bảo thắc mắc _Uhm – Thanh Phong đã biết chuyện này từ lâu rồi Còn nó, nó bước tới gần cha Ngọc Nhi _Chào cha nuôi Gia Bảo, Gia Huy, Bảo My, Đức Anh suýt té xỉu luôn. Nó lôi ra đâu mà lắm cha nuôi thế. Lần trước là cha Anh Thư này, rồi ông trùm mafia này rồi bây giờ còn tới cha Ngọc Nhi nữa. Toàn là nhân vật nỗi tiếng không _Cha nuôi này, đến lúc cha trả con gái ruột cha cho con rồi đấy _Con vừa tìm gặp cho ta rồi muốn bắt cóc nó đi à – Cha Ngọc Nhi luyết tiếc _Đúng thế, người của con con có quyền Nói xong nó lôi Ngọc Nhi về phía cái bọn nhiều chuyện đang cố ngóng tai nghe. Ngọc Nhi bắt gặp ánh mắt Gia Bảo có chút ngại ngùng, thế nhưng Gia Bảo lại nắm chặt lấy tay Ngọc Nhi lôi về phía mình _Bắt được cậu rồi, sau này không cho cậu trốn nữa _Uhm – Ngọc Nhi gật đầu _Ăn kẹo đi Gia Bảo đưa cho Ngọc Nhi một viên kẹo, lúc nào trong người cậu ta cũng có kẹo hết. Lúc này Bảo My cứ nhìn chăm chú đống thức ăn trên bàn _Vợ à, mình đến đây để dự đám cưới chứ không phải để ăn đâu _Nhưng có rất có sức hấp dẫn đối với em _Với cái tính ăn nhiều như em thì người ngoài nhìn vào sẽ kì lắm biết không ( Không khéo còn mang nhục nữa) Bảo My đành ngậm ngùi rời xa thức ăn yêu dấu.