Sự thật ngầm _Đợt trước mấy cậu chiến thắng ấy, ngoài ra còn có một chuyến du lịch ở Nha Trang 3 ngày 2 đêm nữa kìa – Đức Anh nói _Cậu… có tâm trạng à. Não cậu ở đâu thế - Nó mắng Đức Anh Bị nó mắng xong mặt Đức Anh ỉu xìu như cái bánh bao chiều ( bây giờ đang là trưa đó ). Nó khoanh tay, bắt chéo chân nhìn 5 người tội đồ _Chuyện của các cậu muốn tự giải quyết hay nhờ tớ đây _Lo chuyện cậu đi, nhiều chuyện – Gia Huy mắng nó _Được thôi, đừng hối tiếc Nó nói xong bỏ lên phòng ngủ để lấy lại sức. Nó nhắm mắt nhưng lại không ngủ được bởi vì một số hình ành cứ mập mờ trong đầu nó. Khiến cho nó đau đầu và đau cả tim. Hơi thở của nó bắt đầu gấp gáp… Sáng hôm sau cả thảy 10 người cùng đi học ( trừ Thanh Phong bởi vì chỉ gần đến giờ ra chơi mới lại trường để làm phục vụ căn teen ). Mỗi người mang từng tâm trạng khác nhau. Có người thì bực bội, có người mang nét quan tâm. Và ai ai cũng mang trong mình một tâm trạng nặng nề khó tả. Nhưng vẫn có vài con ong đeo bám _Anh à – Cả đám người của Kiều Diễm lại đeo bám bọn hắn _Các cô buông ra coi “Xem ra cách huấn luyện của mình không mấy hiệu quả, chắc là phải tăng lv rồi” – Nó thầm nghĩ về những con nhỏ kia Trong lúc bị Thanh Thủy chạy lại ôm thì Gia Bảo nhìn xem Ngọc Nhi như thế nào. Đáp trả ành mắt trông chờ ấy, Ngọc Nhi với đôi mắt buồn long lanh chỉ nhìn Gia Bảo một cái rồi cúi xuống lôi Bảo My đi vào lớp. Nó liếc nhìn Kiều Diễm rồi tay trái lôi Anh Thư, tay phải lôi Hải Đăng. Còn những người còn lại đành tự gở rối cho mình thôi Trong giờ học, chuông điện thoại nó reo lên. Sau khi nó nghe xong thì bỗng nhiên đập bàn rồi chạy thật nhanh qua bàn rồi phóng qua lang can _Em ấy có biết đây là tầng mấy không chứ. Thật là không bình thường – Duy Khánh nói nhỏ đủ để cho bộ ba nghe thấy _Hải Băng còn đang bệnh nữa, sao lại chạy nhảy thế cơ – Hải Đăng nói Chỉ có Nhật Minh là im lặng, bởi vì đang bận suy nghĩ về nó mất rồi. Còn nó, nó đi đến sở cảnh sát. Cùng với cảnh sát sử dụng máy tính để phục hồi lại camera, phục hồi luôn cả tính năng nghe trộm. _Tốt lắm Rain, nhờ cô mà chúng ta lại có thêm chứng cứ rồi _Còn trông chờ vào anh đấy. Tôi sẽ đợi tới ngày anh bắt bà ta vào tù _Cô yên tâm đi, nếu đầy đủ chứng cứ thì bà ta sẽ có thời gian rãnh rỗi mà bóc lịch đấy _Nếu anh mà còn sơ xuất bị phát hiện một lần nữa thì tôi không tha đâu _Biết rồi sếp à Nó cảm thấy rãnh rỗi nên đành đi dạo một lát rồi chờ cho đến khi ra chơi rồi vào lớp cũng được. Và rồi nó quyết định đi đến nhà của Ngọc Nhi để gặp cha mẹ Ngọc Nhi. Nó có một thắc mắc muốn hỏi cho ra lẽ và sau 30’ nó cuối cùng cũng hiểu được vấn đề. Nó bỗng bật cười rồi trở về lớp học. Trong lúc nó đi lên cầu thang nó gặp bọn Kiều Diễm. Bọn họ chặn đường nó. Nó cảm giác hình như bọn hắn sắp đi xuống. Nó bỗng nhếch môi lên _Đến khi nào mày mới – Kiều Diễm vừa nói vừa đụng nó thì bỗng nó ngã xuống cầu thang _Nè, các cô làm gì vậy – Bọn hắn hét lên rồi chạy xuống đỡ nó Đầu nó đập vào tường, có chảy máu chút ít, nó giả vờ bất tỉnh. Bọn người Kiều Diễm vừa ngạc nhiên vì không làm gì nó vừa cảm thấy khâm phục tài tự biên tự diễn của nó. _Các cô đã làm gì em/ cậu ấy – Cả bọn hắn hỏi _Tôi chẳng làm gì cả, do cô ta tự ngã thôi – Kim Chi bước lên nói *Chát* - Duy Khánh tát Kim Chi, năm ngón tay in dấu đỏ trên má _Anh tát em, vì con nhỏ giả tạo này mà anh tát em ư *Chát* - Thêm một cái tát nữa của Duy Khánh tặng, vì dám xúc phạm nó Kim Chi khóc rồi bỏ đi, cả đám người kia cũng đi theo Kim Chi Nhật Minh bế nó lên đưa vào trong xe rồi đưa tới bệnh viện. Rồi bây giờ cả đám lại nghĩ tiết nữa. Thật là một học sinh chăm ngoan quá đi. Nhưng mà không thể nào hiểu nổi nó. Tại sao những cách mà nó làm luôn làm tổn thương nó nhiều nhất. Nó không hiểu rằng xung quanh có rất nhiều người sợ nó tổn thương lắm sao.