Nơi bắt đầu yêu thương Về tới nhà, một số người vẫn còn đấu khẩu tiếp. Đại loại như là… _Em đã nói là không phải Angel. Đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao anh không nghe chứ. Bằng chứng đâu, anh đem ra đi - Chắc mọi người cũng biết giọng này là của ai mắng ai _Anh… - Hải Đăng ấp úng vì không có gì cả _Không có chứ gì, không có thì đừng có vu khống – Nó nói xong rồi ngồi lên ghế sofa coi phim Mọi người cũng cùng ngồi trên ghế sofa. Nhưng đối với những con mắt hơi kì kì _Này vị hôn thê. Bộ cô không có nhà để đi mà cứ ở lại đây à – Hải Đăng nhìn Anh Thư mà đuổi _Anh tưởng tôi… - Anh Thư đang nói thì bị cắt ngang _Không về được đâu – Nó lên tiếng _TẠI SAO – Hải Đăng và Anh Thư đồng thanh rồi nhìn nhau _Ba mẹ chị kêu đấy. Với lại chị chuyển đồ đạc vào phòng Hải Đăng đi. Bắt đầu từ bây giờ hai người sẽ sống chung phòng với nhau – Lời nó nói nhẹ tênh _CÁI GÌ – Hải Đăng và Anh Thư đồng thanh với vẻ ngạc nhiên _KHÔNG BAO GIỜ - Bọn họ hét lên _Em sẽ thay ba mẹ chị mà giám sát đấy nhé. Đừng hòng qua mắt được em. Cãi lời ba mẹ đi, em cho die luôn đấy – Nó nói hăm dọa và nở nụ cười nhẹ Nụ cười của nó đang làm cho một vài trái tim lệch nhịp. Trong đó có Duy Khánh. Duy Khánh đặt tay ngay tim nhìn rồi thầm nghĩ “Không lẽ… mình đã thích em ấy rồi hay sao” Nó có linh cảm là lạ, liền quay qua nhìn mặt Duy Khánh. Duy Khánh thấy nó nhìn mình bỗng giật mình, mặt đang có dấu hiệu đỏ lên. Duy Khánh có đôi chút ngại ngùng với ánh nhìn của nó rồi lại cố kìm nén con tim lại chứ nếu không nó nhảy ra ngoài mất. Đức Anh lặng nhìn quan sát Duy Khánh đôi môi nhếch lên _Có đối thủ đáng gờm rồi đây Nó lại quay qua nhìn Nhật Minh _Hắc…xì… - Vừa nhận được cái nhìn của nó thì anh chàng này lên cơn bệnh tiếp _Có ai bác sĩ mà sức đề kháng yếu như anh không. Cùi không tưởng nổi – Nó trách Nhật Minh rồi chăm chú mở gói snack ra ăn _Em… - Nhật Minh tức không chịu nổi luôn _Hai à – Nhóc Khang tử cửa chạy vào ôm chầm lấy Nhật Minh _Hắc…xì… Hả, nhóc con em hắc…xì… làm gì ở đây thế - Nhật Minh hỏi nhóc Khang _Hai à, anh bệnh à – Nhóc Khang nhìn Nhật Minh lo lắng _Uhm – Nhật Minh lấy khăn tay lau mũi, định hỏi thăm nhóc Khang thì nhóc con chạy qua nó Nó nhìn nhóc Khang rồi cười nhẹ, chìa gói snack ra rồi hai chị em cùng ăn. Hiện tại trong phòng khách, nó, Ngọc Nhi, Gia Bảo, nhóc Khang bận coi phim hoạt hình Đôrêmon tập Nobita và viện bảo tàng bửu bối bí mật. Anh Thư và Hải Đăng lo liếc xéo nhau. Bảo My và Thanh Phong thì đang chửi lộn. Còn những người còn lại đang bận ngắm một cái gì đó. Và chúng ta bắt đầu nghe cuộc cãi vã của Bảo My và Thanh Phong _Này Bx à, em bị cái gì vậy – Thanh Phong lay lay người Bảo My _Không có bị gì hết á. Không cần anh quan tâm – Bảo My giận dỗi quay mặt đi _Thôi mà Bx, em có giận thì nói anh nghe đi – Thanh Phong ôm người Bảo My thì bị Bảo My xô ra _Đừng có mà ôm em. Ôm mấy cô hồi nãy của anh đi – Bảo My phồng má _Ox đâu có ôm cô ta đâu. Cô ta tự ôm chứ bộ. Bx à, em ghen hả - Thanh Phong cười gian _Em… em không có. Anh hoang tưởng đấy à – Bảo My đỏ mặt lên _Không có mà mặt đỏ thế à. Bx à, em ngốc lắm _Anh hay quá ha, có tội mà còn mắng em nữa. Được lắm, em cự tuyệt với anh luôn Bảo My giận dỗi định bỏ lên lầu thì cảm giác có một hơi ấm ở lưng, một vòng tay ở eo, một cái đầu tựa ở vai Bảo My. Bảo My quay qua thì thấy đầu Thanh Phong, cố ý xô cậu ta ra nhưng Bảo My lại không có sức. Tuy vẫn còn giận nhưng cảm giác có chút ấm áp nên Bảo My cũng có xiêu lòng chút xíu _Này, anh làm gì thế. Đừng có lợi dụng em à _Bx à, đừng giận anh nha. Anh yêu em nhất cơ mà. Mãi mãi cũng chỉ một mình em thôi Thanh Phong nắm tay Bảo My giơ lên cho Bảo My nhìn thấy cái nhẫn _Cái này chúng ta đeo rồi mà. Đừng hòng thoát khỏi tay anh. Em là của anh Trong lúc tình cảm lãng mạn thì _E hèm. Hai người không biết đây là nơi công cộng à. Có muốn làm gì thì ra chỗ khác vắng vẻ hơn đi Lời nói của nó phát ra khiến Bảo My và Thanh Phong sực tỉnh, quay qua nhìn thì thấy rất nhiều thứ. Nhưng thấy rõ là những đôi mắt nhìn mình chằm chằm và những nụ cười gian ơi là gian. Còn nó thì đung đưa trên tay với cái điện thoại _Cảm ơn các cậu nhá. Quay thêm được những cảnh lãng mạng rồi Mặt Bảo My và Thanh Phong đỏ ơi là đỏ, cả hai người họ ngại không chịu nổi luôn. Sao họ lại nỡ quên cái đám người này cơ chứ