Dùng cả cuộc đời để nói: em yêu anh

Chương 24 : Buổi họp mặt thú vị

Tối nay cả nhà có một cuộc họp mặt . Những nhân vật là Nó , Duy Khánh , Nhật Minh , Thanh Phong , Hải Đăng , Đức Anh , Gia Bảo , Gia Huy , Ngọc Nhi , Bảo My , Anh Thư (kể tên xong muốn liệt tay) . Bọn họ đang ngồi trong vườn , nơi bức tường bị phá (giờ thì không còn bức nào rồi , bọn nó đã đập hết trơn) , xung quanh là thức ăn , thức uống và trái cây . Buổi họp mặt này là do Hải Đăng bày xướng để tìm hiểu rõ về nhau . Rõ ràng là muốn thăm dò , hiểu nó mà . Hứ , đừng có mơ nhá . Nó không phải dễ ăn đâu _Câu hỏi thứ nhất : Bạn thích màu gì ? – Hải Đăng đọc lên _Đen – Đức Anh , Thanh Phong , Nhật Minh _Vàng - Gia Huy _Đỏ – Gia Bảo , Hải Đăng _Hồng – Ngọc Nhi , Anh Thư _Xanh dương – Bảo My _Bạc – Nó _Xanh dương , tím – Duy Khánh thốt lên khiến thế giới choáng váng *Phụt* - Nó ho sặc sụa , xoay qua lại mắng Duy Khánh _Anh có phải là con gái không thế . Con trai mà ai lại thích màu như vậy không hả _Thích cái gì là quyền của tôi đó – Duy Khánh thét lên _Đồ đàn bà – Nó mắng Duy Khánh _Em… - Duy Khánh nghiến răng _Thôi thôi . Tiếp câu số hai : Cung hoàng đạo của bạn là gì ? – Hải Đăng hoà giải _Bạch dương – Ngọc Nhi _Nhân mã – Gia Huy , Gia Bảo _Bởi vậy cậu mới là cái đồ lăng nhăng đó Gia Huy – Nó nhận xét _Thiên bình – Nó và Đức Anh _Xữ nữ - Anh Thư _Kim ngưu – Hải Đăng _Song tử - Duy Khánh _Bảo bình – Nhật Minh _Cự giải – Bảo My _Song ngư – Thanh Phong _Hứ , ai đời con trai lại mang cung Song ngư . Bộ anh là Nàng tiên cá à – Bảo My trêu _Tôi cung nào kệ tôi . Mà thì ra cái tính ngang ngược của cô do cái cung hoàng đạo này mà ra đó hả . Đúng là cung Cự giải hợp với cô mà – Thanh Phong ương bướng cãi lại _Tôi cung Cự giải kệ tôi chứ - Thế ai kiếm chuyện trước nhỉ _Nghe nói cung Cự giải và cung Song ngư hình như hơi hợp thì phải – Nó nói _Không có đâu – Đồng thanh tập 1 _Nè – Tập 2 _Ai cho anh/cô nói theo tôi – Tập 3 _Anh/cô… - Tập 4 _Hứ … - Tập 5 , kèm cái ngoảnh mặt _Thôi mà , sao em và cậu Thanh Phong cứ cãi nhau hoài thế . Hai đứa hoà giải có phải tốt hơn không – Anh Thư khuyên can _Cậu 18t rồi đó , Hành xử đàng hoàng tí đi – Hải Đăng nói – Tiếp câu số ba : Bạn thích và sợ con gì _Không biết – Gia Huy , Đức Anh _Thích chó con – Gia Bảo _.... – Một số ý kiến khác _Rắn, beo, hùm, sư tử, nhện, chó, mèo, gà, vịt, chim chóc, sóc, nhím, … Con nào cũng thích chứ không ghét – Cái ý kiến kinh khủng này là của nó _Em thật sự không sợ gì sao – Duy Khánh _Không . Chỉ khi nào nếu nó làm hại đến tôi và những người tôi yêu thương nhất thì tôi sẽ khiến xác nó không toàn thây (như bé nhện hôm bữa nhát chị Anh Thư ấy) Nó thật sự khiến mọi người sợ rồi . Câu hỏi nào nó cũng trả lời nhưng khi ráp lại thì nó có nhiều hỗn tạp rắc rối mà không ai hiểu gì hết . Nó là con người như thế nào ấy nhỉ _Em rất bất bình thường – Nhật Minh nói nó _Em cái gì mà em . Phải kêu bằng chị - Nó nói _Không _Rõ ràng tôi là sư tỉ của anh mà . Anh nên noi gương Thanh Phong kia kìa . Em ấy cũng xưng tôi là chị đó thấy không – Nó chỉ Thanh Phong _Rõ ràng là em bị ép buộc mà – Thanh Phong nói và nhận được cái liếc mắt của nó _Tôi là sư tỉ mà – Nó chu mỏ _A! Anh hai – Giọng một thằng nhóc _Minh Khang , sao em lại tới đây ? – Nhật Minh hỏi – Trể rồi biết không _Em đến thăm anh mà . Tại hôm trước bận quá lại không được nên giờ em muốn qua thăm các anh mà – Minh Khang nói Cả bọn xoay qua nhìn cậu bé Minh Khang . Nó cảm thấy mặt quen quen , thì ra là cậu nhóc mà nó đã cứu . Nhóc Khang ấy là em trai Nhật Minh, tình cảm cũng tốt ấy nhỉ . Nhóc Khang chạy lai ngồi cạnh Nhật Minh . Tươi cười ríu rít hỏi chuyện _Chị xấu số nào là nạn nhân đầu tiên của anh . Chỉ cho em xem coi – Nhóc Khang hí hửng _Đây nè – Nhật Minh chỉ nó – Chị ấy vẫn còn lành lặng nguyên vẹn đấy nhé . Em xem đi , rõ ràng là anh có tài mà Nhóc Khang nhìn chăm chú vào nó _Chị - Nhóc Khang ôm chầm lấy nó – Em gặp lại chị rồi . Sao em nhắn tin hoài mà chị không trả lời gì hết vậy _Chị bận lắm – Nó nói _Chân chị lành chưa – Nhóc Khang nhìn chân nó _Lành rồi Hai chị em này coi mọi người như không khí vậy . Trong khi mọi người lại rất ngạc nhiên T/g sửa là nhóc Khang 8t đấy nhé _Nè , chuyện gì vậy hả . Hai đứa quen nhau sao – Hải Đăng nói _Đúng đấy , quen nhau đấy . Chị ấy là ân nhân của em đấy – Nhóc Khang nói _Vậy cái người cứu em hỏi bị xe tông là người này hả - Nhật Minh hỏi _Đúng vậy . Không lẽ chị ấy là người anhh chữa trị sao – Nhóc Khang nói xong thì nhận được một cái gật đầu – A…a…a… thối rữa chân chị em rồi Nhóc Khang nói xong thì cả bọn cười rầm rầm . Nó thì có cười tí . Nhóc Khang tinh nghịch định khám nghiệm cái chân nó thì lại thấy một lớp băng . Rõ ràng là nó nói lành rồi mà , sao lại còn vết băng . Thế mà nãy giờ cả bọn kia không để ý. _Cái lớp băng này là sao vậy chị. Không lẽ tài nghệ anh em dỏm đến vậy sao – Nhóc Khang nói rồi vô tình chạm vào chân nó Nó mím chặt môi xua tay nhóc Khang ra. Mọi người nhìn nó nghi ngờ _Chân em có gì sao – Duy Khánh hỏi _Đưa chân đây – Nhật Minh ra lệnh , lôi chân nó ra _Không – Nó khép chân vào nhưng vẫn bị Nhật Minh lôi chân ra . Đúng là sức nữ đang bị thương không bằng sức nam bình thường (kaka) Nhật Minh lôi chân nó ra, tháo giày, tháo luôn lớp băng ở bàn chân nó . Vừa tháo xong băng, Nhật Minh và mọi người thấy một đường cắt dài và sâu chưa lành hẳng. Mọi người nhìn chân nó, thật sự kinh hãi . _Cái vết thương này ở đâu ra nữa vậy – Đức Anh hỏi _Thì hôm bữa cả bọn gặp chuyện đó. Tôi cũng bị vạ lây- Nó nói _Nói rõ hơn đi – Hải Đăng hỏi _Thì hôm bữa học thể dục tôi lấy giày ra. Vừa xỏ chân vào xong thì cảm thấy hơi đau (hơi đau gì chứ, cái vết cắt nó sâu vậy mà) . Cởi giày ra thì phát hiện một số miểng chai. Thế là bị thương thôi – Lời nó nói nghe sao mà nhẹ nhàng quá _Em nói nghe sao nhẹ nhàng quá vậy – Duy Khánh nhìn nó hơi sợ _Chân bị thương hoài riết chai rồi – Nó nói Nó nhìn vết thương rồi thở dài. Hôm đó, vì miểng chai ấy nên nó đã ngã khụy xuống. Nó đã cắn chặt môi để không đau. Nhưng nó có một đặc điểm không bình thường là ngồi tại chổ rồi dùng tay rút miểng chai ra, bỏ vào bao nilong. Nó bỏ vào đấy để đi xét nghiệm dấu vân tay xem thủ phạm là ai. Sau đó nó khám bệnh ở bệnh viện dù bình thường không thích bệnh viện cho lắm. Nó khám bệnh đơn giản là để sau này đi kiện người ta cố ý gây thương tích (thấy nó tài ghê chưa) . Nó cũng thắc mắc là tại sao cái chân nó to thế kia mà không ai thấy vết thương của nó . Cái bọn này vô tình thấy ghê luôn. _Anh băng chân lại cho tôi mau. Tự nhiên lại tháo nó ra làm chi – Nó mắng Nhật Minh _Đúng đấy. Tháo làm chi lỡ chân nhiễm trùng rồi phải cưa bỏ rồi sao – Gia Bảo nói _Miệng cậu có duyên không nỗi hay sao mà nói câu nào là mình muốn đánh cậu câu đó vậy _Trước giờ mình luôn nói điềm gở mà. Haha. Hên là miệng mình hông linh đó _Nói trước cho biết đấy nhé. Nếu như lại xuất hiện một cặp đôi nào thì đặc biệt không thể thể hiện tình cảm ở trường. Tránh gây nguy hiểm cho cô gái đó. Mà đặc biệt khi thích ai đó phải nói cho tôi biết đấy. Để tôi biết đường bảo vệ giúp và xem xét tính cách đã – Nó nói _Nè, sao bất công với bọn mình quá vậy – Đức Anh nói _Tại mình là bảo mẫu của mấy cậu. Nhớ không, giấy chức nhận tớ còn giữ đó _HẢ??? – Gia Bảo, Gia Huy, Đức Anh, Hải Đăng _Kakaka – Nó cười như con thần kinh , chí vào mặt Duy Khánh và Nhật Minh – Còn chuyện tình cảm của hai anh không cần thông báo đâu. Vì hai người đâu liên quan đến tôi đâu nhỉ _Bọn tôi cũng không rãnh mà nói cho em _Cậu nữa, thói trăng hoa nên bỏ đi. Không bỏ thì sau này khó lấy vợ lắm đấy _Biết rồi – Gia Huy cười khổ _Cậu có muốn thích một ai đó không – Bảo My tò mò hỏi _Không. Thời gian của mình không cho phép. “Mình biết chắc sau này mình sẽ thích một ai đó. Nhưng mình chỉ có thể ngăn cản tình cảm đó thôi lớn dần thôi. Sau này nếu lở thích ai đó rồi, mình chắc chắn sẽ không nói ra. Nhưng mình sẽ dùng cuộc đời để thích người đó. Mình sẽ yêu hết một đời, sẽ đau hết một đời. Mình chỉ có thể tạo những hành động nhỏ nhặt thể hiện tình yêu thôi” – Suy nghĩ của nó và ý nghĩa tên truyện này