Dùng cả cuộc đời để nói: em yêu anh

Chương 21 : Gởi gió theo mây

Nhưng trước khi chuyển nhà cũng phải ở đây một ngày cái đã . Nó bước chân vào nhà , theo sao là cả đám người mà ai cũng biết tung tích _Nói thật là phải ở chung hả - Anh Thư hỏi _Ừ - Nó nói – Có con trai bảo vệ nhà tốt hơn Nó lôi cả đám người này vào . Đi lên tầng 1 , nó sắp xếp phòng Gia Bảo và phòng Ngọc Nhi đối nhau . Phòng Gia Huy thì cạnh phòng Gia Bảo và đối Đức Anh . Đi lên tầng 2 , phòng Thanh Phong đối với phòng Bảo My . Phòng Anh Thư cạnh phòng Bảo My . Phòng sơ cua của nó đối diện phòng Anh Thư . Mỗi phòng có mỗi gam màu khác nhau . Nhưng thiết kế tương đối đơn giản Phòng nó gam mà bạc , thiết kế đơn giản nhưng nhìn vào chỉ thấy một chút cô độc và lạnh lẽo (Phòng nhà nó và nhà Hải Đăng luôn) . Phòng Ngọc Nhi gam màu hồng , Bảo My gam màu xanh dương . Còn phòng Gia Bảo , Gia Huy , Đức Anh , Thanh Phong nó cho một gam màu hết sức sáng sủa . Đó là màu đen . Tối mà tắt đèn là không có thấy gì luôn Trưa rồi , mộ số đứa đang trong bếp nấu cơm còn nó đang leo lên cây , nằm trên cây mà ngủ . Nằm không phải nằm bình thường đâu , nằm mà còn lấy tay lấy chân ôm thân cây nữa . Đôi thi nhìn thì thấy giống như khỉ vậy . _Nè . Làm cái gì vậy Nó xoay qua nhìn thấy Nhật Minh … trên cây _Có gì không _Muốn biết chân em thế nào _Không có gì đâu . Nó lành rồi “Rõ là gạt người mà , qua một đêm sao lành được” _Ai nói qua một đêm là không lành . Nhìn đi – Nó chìa chân ra Nhật Minh giật mình nhẹ và suy nghĩ tiếp “Giống như quỷ vậy” _Ừ thì tui là quỷ đó , rồi sao _Không sao cả - Nhật Minh nói Nó phóng xuống để vào ăn . Còn bên kia tường thì có một tiếng vọng lên _Cái gì vậy hai . Vào ăn cơm thôi _Không có gì đâu . Em vào trước đi Nhật Minh ngồi đó thêm 5 phút , lát sau lại thấy mặt nó leo lên cây còn chìa có hộp gì ra đưa nữa _Cái này chia cho mọi người nè _Ừ _Đem vào đi . Còn ngồi đây làm gì – Nó nói làm Nhật Minh nghe lời làm theo răm rắp Nhật Minh vào bếp chìa đưa cho Hải Đăng _Cái này Hải Băng nó đưa nè _Gì vậy _Ai mà biết – Nó rồi Nhật Minh ra phòng khách coi phim với em cậu ta _Hai ơi . Cái chị nào làm bệnh nhân đầu tiên của hai á . Chết chưa (Đứa em Nhật Minh thiệt là tỉnh) _Chết đâu mà chết . Còn sống sờ sờ đấy thôi _Á . Hai chơi kì à . Sao kí đầu em _Khùng quá nên phải kí (Không biết ai tỉnh hơn ai mà nói à) _Chừng nào em mới gặp chị ấy ạ . Để em coi có cùi đui sức mẻ gì không _Mai về đó . Có gì mai qua chơi đi _Vâng Anh em hai người không biết nói tí lời ngọt ngào gì cả Bên nhà nó . Cả tụi này đang ăn _Gia Bảo này , từ giờ nên bảo vệ Ngọc Nhi đi _Đương nhiên rồi _Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu – Nó nói _Bắt đầu cái gì cơ – Gia Bảo nhìn rõ ngốc làm nó giáng cho nguyên cái muỗng lên đầu Lúc Gia Bảo nắm tay Ngọc Nhi đã bị Thanh Thúy bắt gặp rồi . Thế nào thì nhỏ cũng sẽ nguy hiểm thôi . Nó thật sự không chắc chắn 100% sẽ bảo vệ được cho nhỏ đâu nhưng mong Gia Bảo có thể giúp nó . Nhưng mà nếu Ngọc Nhi bị nguy hiểm trong đêm thì sao nhỉ , tên Gia Bảo này sợ ma thế mà giúp được cái gì . Chỉ gây them rắc rối mà thôi Khoảng 2h _Ya … tớ sẽ giết mấy cậu – Cái giọng nó la lên Hiện giờ nó đang rượt Gia Bảo , Gia Huy và Đức Anh , còn mấy người còn lại đang đi theo sau xem thử . Nó rượt cả bọn lòng vòng khắp sân , rồi cả 4 người chạy tới đường cùng – bức tường cách nhà nó và nhà Hải Đăng . Gia Bảo , Gia Huy và Đức Anh không dám khựng lại , lập tức đá và tường *Rầm*Rầm*Rầm* - Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh cứ tưởng khủng bố nhưng đấy là do tường đổ Và cứ thế cuộc rượt đuổi lại tiếp tục . Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh cũng ngó ra nhìn thử . Nó rượt , rượt và rượt . Rượt đến bể bơi nhà Hải Đăng . Nhờ phản xạ tốt nên Gia Bảo , Gia Huy , Đức Anh khựng lại kịp nhưng nó nào có tha . Nó bay lên đá cho 3 tên , mổi tên một nhát . Thế rồi cả 4 đứa đi tắm luôn , mình mẩy như con chuột lột . 4 con chuột ấy nhanh chóng lôi lết thân mình để leo lên thành bờ . _Này này , cậu ác quá đó . Mấy đứa mình ngừng lại kịp rồi cậu còn đá cho văn xuống nữa – Đức Anh nói _Ừ thì ác nè – Nó cầm súng bắn nước với thể tích nước hơi bị nhiều bắn vào mặt Đức Anh Bất chợt tự nhiên thấy kế bên còn mấy cái súng nước nữa . Thế là Gia Bảo , Gia Huy , Đức Anh , Thanh Phong , Ngọc Nhi , Bảo My , Hải Đăng , Duy Khánh xông vào trận . Dưới ánh nắng , những tia nước càng trở nên lung linh hơn . Và dưới ánh nắng , những con người này trở nên khùng hơn _Nở lòng nào hại mình , mình cho cậu chết nè – Gia Huy nhắm bắn vào nó nhưng _A . Cậu bắn đâu ngay mình vậy hả . Cho cậu chết nè – Đức Anh bắn Gia Huy _Tại mình nhắm trật mà làm gì ghê vậy . Sặc . Nè , sao bắn vào mũi mình vậy – Gia Huy bắn Đức Anh luôn _Kaka – Cái giọng cười nham nhở của Thanh Phong khi bắn vào Bảo My _Nè , cái tên sao chổi đáng ghét . Anh làm cái gì thế , ướt cả mình tôi luôn rồi này – Bảo My sắn tay áo lên _Tôi bắn cô đấy , rồi sao – Thanh Phong hếch mặt lên _Tôi sẽ trả thù anh , anh coi chừng đấy – Thế rồi Bảo My xông lên _Nè , sao anh bắn em thế - Ngọc Nhi nói Gia Bảo _Tại thích bắn em vậy đó – Gia Bảo cười nói _Tên sát nhân , em giết anh – Nói rồi Ngọc Nhi bắn Gia Bảo luôn Nó đang ngắm cuộc hỗn chiến của mọi người thì tự nhiên tia nước đâu bắn vào người _Anh Hai , tên này nữa . Hai người muốn chết lắm hả - Nó mắng Hải Đăng và Duy Khánh Nhưng mà hai tên đáng ghét đó cứ bắn nó . 3 người bắn qua lại tới sau năm phút . *Phập*Phập* - Nó bóp cò nhưng nước không ra “Chết cha , tự nhiên hết nước” – Nó thầm nghĩ rồi nhanh chòng tìm ra lối sách _Hết nước rồi phải không . Em tiêu đời rồi – Hải Đăng nói _Anh đừng có đứng đó rồi mơ mộng – Nó nói rồi nhanh chóng chạy , núp sau lưng Nhật Minh Nhật Minh từ tên vô tội cũng bị vạ lây . Duy Khánh và Hải Đăng bắn , bắn , bắn nhưng toàn trúng Nhật Minh . Nhìn thật là tội luôn . Còn nó , nó núp sau lưng . Nó nhanh chóng di chuyển rồi lôi theo tấm bia Nhật Minh . Nó đi tới bể bơi để ‘nạp đạn’ cho đầy . Sau vài phút , nó đã trở lại và ăn hại hơn xưa . Cuộc chiến cứ thế tiếp diễn , thĩnh thoảng Nhật Minh lại trờ thành lá chắn cho nó Kết quá là đến 3h30 _Hắc…xì… - Tất cả mọi người trừ nó đang bị cảm lạnh , bệnh hết cả rồi _Mọi người bị cái gì vậy , mới đó mà bệnh rồi . Từ mình leo về phòng đi – Nó nói Rồi Hải Đăng , Duy Khánh , Nhật Minh vào nhà họ . Còn bọn còn lại vào nhà nó , cái bọn này đi đường tắt – Đường mới phá hồi nãy _Đi thay đồ đi – Nó kêu Sau một vài phút nó đi coi thử từng phòng đều thấy mọi người ngủ hết . Nó xuống bếp lấy mấy cái khăn , nhúng nước ấm rồi lại lội lên lầu đắp lên trán cho từng người . “Ai bảo chơi ngu chi , giờ bệnh rồi” – Nó suy nghĩ . Rồi nó lại đi qua nhà Hải Đăng , thăm anh nó . Hải Đăng giờ đăp chăn kín mích , nó đắp khăn ấm lên rồi về . Hai tên Nhật Minh và Duy Khánh nó để cho tự sinh tự diệt . Nó lại leo về nhà , trèo trên cây . Nó đúng là không sợ lạnh mà , đêm sương sẽ lạnh lắm . Nó ngồi đó và hát Eonjengan i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo Ttaseuhan haetsari i nunmureul mallyeojugil Jichin nae moseubi Jogeumsshik jigyeoweojineun geol neukkimmyeon Dabeorigo shipjyo Himdeulge jikkyeoodeon kkumeul Gajin geotbodaneun Bujokhan geoshi neomunado manheun ge Neukkyeojil ttaemada Darie himi pullyeoseo na jujeoanjyo Eonjengan i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo Ttaseuhan haetsari i nunmureul mallyeojugil Gwaenchanheul georago Nae seuseuroreul wirohamyeo beotineun Haruharuuga nal jogeumsshik duryeobge mandeulgo OH~ Nareul mideurago ~OH Malhamyeonseodo midji mothaneun naneun Ije eolmana deo Orae beotil su isseul ji moreugesseoyo Kidarimyeon eonjengan ogetji Bami gireodo haeneun tteudeushi Apeun nae gaseumdo eonjengan da natgetji Nal ijen dowajugil Haneuri jebal dowajugil Na honjaseoman igyeonaegiga Jeomjeom deo jashini eopseojyeoyo Eonjengan (eonjengan) i nunmuri meomchugil Eonjengan i eodumi geodhigo (i eodumi geodhigo) Ttaseuhan (ttaseuhan) haetsari i nunmureul mallyeojugil (i nunmureul mallyeojugil) Kidarimyeon eonjengan ogetji (Someday, Someday~) Bami gireodo haeneun tteudeushi (haeneun tteudeushi) Apeun nae gaseumdo eonjengan da natgetji (eonjengan da natgetji i~YEAH) Eonjengan.. Eonjengan.. Lời dịch Em hi vọng ngày nào đó những giọt nước mắt này sẽ ngừng rơi Ngày nào đó khi bầu trời u ám sáng sủa lại Em hi vọng tia nắng ấm áp sẽ lau khô dòng lệ này Khi em mệt mỏi vì nhìn thấy chính mình kiệt sức, Em muốn cho đi những giấc mơ mà mình đã cố gắng ấp ủ Mỗi khi em thấy mình thiếu sót nhiều hơn những điều mình có Thì đôi chân em lại kiệt sức và khuỵu xuống Em hi vọng ngày nào đó những giọt nước mắt này sẽ ngừng rơi Ngày nào đó khi bầu trời u ám sáng sủa lại Em hi vọng tia nắng ấm áp sẽ lau khô dòng lệ này Mỗi ngày, em đều an ủi bản thân rằng “ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Nhưng điều đó lại khiến em càng thêm sợ hãi Em tự nhủ là phải tin ở chính mình nhưng em lại không làm được Em không biết giờ đây mình còn chịu đựng được bao lâu nữa Nhưng cứ chờ, rồi ngày đó sẽ đến Dẫu cho đêm có dài cách mấy, thì mặt trời vẫn sẽ mọc Ngày nào đó trái tim đau đớn này cũng sẽ khỏe lại thôi Em hi vọng điều đó sẽ giúp em Và hi vọng Chúa sẽ che chở cho con Em không đủ tự tin để vượt qua chính bản thân mình Nhưng cứ chờ, rồi ngày đó sẽ đến Dẫu cho đêm có dài cách mấy, thì mặt trời vẫn sẽ mọc Ngày nào đó trái tim đau đớn này cũng sẽ khỏe lại thôi Ngày nào đó... Một ngày nào đó... Someday - IU