Dùng cả cuộc đời để nói: em yêu anh

Chương 16 : Vòng quanh kí ức

Hôm nay Hải Đăng chở nó đi học . Hải Đăng lái xe , nó ngồi ghế hàng 2 , giữa Duy Khánh và Nhật Minh _Oáp – Nó ngáp _Gì thế Băng – Hải Đăng hỏi _Hôm qua thức hơi bị khuya , tận 3h sáng mới ngủ - Nó giải thích _Làm gì thế _Không gì cả , em nằm ngủ tí đây – Nó nằm dựa và vai Nhật Minh – Mượn tí _Uhm Duy Khánh đang có cảm giác hụt hẫn , tại sao nó lại không tựa vào vai mình chứ . Còn nó , nó cũng không biết tại sạo lại muốn tựa vào vai Nhật Minh , hình như Nhật Minh tạo cho nó một cảm giác ấm áp gì đó không giống như cái vẻ lạnh lùng của cậu ta . Nhật Minh chỉ biết im lặng chịu trận cho nó tựa thôi , giờ chẳng biết làm cái gì cả , cứ im lặng mà thôi _Nghe nhạc nha – Hải Đăng rủ rê Một bài hát du dương nhẹ nhàng cất lên . Làm xao xuyến trái tim đó bởi bài hát này quá đỗi quen thuộc với nó . Bất chợt một giọt nước mắt cùa nó rơi xuống . Chỉ một giọt thôi nhưng mà sao kiên trì lắng đọng ở mặt nó . Bài hát ấy đã làm cho nó đau . Haizz !!! Bài hát đó chẳng chi xa lạ , bài hát này là bái hát mẹ nó yêu quý nhất - If We Hold On Together Mốt bàn tay ấm áp quệt ngang má nó , lau đi giọt nước mắt ấy rối lại ngoảng mặt nhìn ngoài đường . Nó nhìn Nhật Minh , khẽ nở một nụ cười . Có cần ngại đến nỗi quay mặt đi đâu chứ . Thật là … Nó hát theo lời bài hát Souls in the wind Must learn how to bend Seek out a star Hold on to the end Valley, mountain There is a fountain Washes our tears all away Words are swaying Someone is praying Please let us come home to stay [ Linh hồn trong gió thoảng Phải biết cánh uốn lượn Tìm thấy một vì sao Giữ cho đến tận cùng Thung lũng cùng non núi Rồi có một nguồn suối Cuốn xa giọt lệ buồn Lời lẽ mãi đong đưa Có ai đang cầu nguyện Xin hãy để đôi mình Cùng trở về mái ấm ] Tuy không phải là lần đầu nghe nó hát nhưng sao vẫn thấy ngạc nhiên _Anh à , cho em xuống chổ này đi _Sao vậy , em còn phải tới trường nữa mà – Hải Đăng không muốn _Em muốn đi bộ tới trường , mọi người cứ đi đi – Nó bước xuống xe – Bye _Ờ , cẩn thân đấy – Nói rồi Hải Đăng phóng xe mất hút Đường đi đến trường là đi thẳng , còn nó hình như là đang đi hướng ngược lại . Nó quyết định cúp học bữa nay để đi đến một số nơi . Con đường đi thẳng tắp , nó cứ bước bước và bước . Nó bước đến Thánh đường , đến bên cạnh chúa . Khi nó vừa bước vào , người nó gặp là sơ , một bà sơ cũng khoảng 30 tuổi . _Sơ… - Nó khẽ kêu _Con là … - Sơ ngập ngừng chưa chắn chắc là nó _Đúng rồi sơ . Con đây nè – Nó chạy lại ôm sơ , nở lên một nụ cười Nó hồi nhỏ vẫn thường đến đây chơi với các bạn nhỏ nơi này và hay cầu nguyện với chúa những điều ước đáng yêu _Con về rồi à – Sơ hỏi _Vâng , con có thể gặp chúa chứ _Con đi đi – Sơ mĩm cười hiền hậu Nó đến cạnh chúa , đứng trước mặt chúa . Mĩm cười nhìn người _Con lại gặp người rồi , chắc phải còn phiền người dài dài rồi _Chị ở đây à – Thanh Phong nhìn nó thoáng ngạc nhiên _Uhm , chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi . Nơi này là lần thứ 3 chúng ta gặp nhau khi chưa thân – Nó nói _Những nơi lần đầu chúng ta gặp cũng đặc biệt lắm nhỉ _Uhm – Nó hơi buồn _Rõ ràng em hơn chị một tuổi , thế mà phải kêu chị bằng chị _Ai bảo em nhập môn ‘sớm’ quá chi . Sư phụ bắt chứ đâu phải tại chị Nó và Thanh Phong 5 năm trước là học trò của một lớp dạy võ . Nó là đại sư tỉ (hehe) vì nhập muôn rất sớm còn Thanh Phong sau khoảng 3 tháng mới vào nên gọi nó bằng sư tỉ hay chị là đúng rồi . Còn nơi thứ 2 nó gặp Thanh Phong là nơi mẹ nó gặp tai nạn . Từ đó , nhiều chuyện kì lạ của hai đứa đã diễn ra và thân luôn _Có một điều chị muốn em làm cho chị - Nó nói _Chuyện gì thế - Thanh Phong thắc mắc _Từ mai em vào trường chị đấy _Ặc !!! Vào làm gì . Nói trước là em không có đi học đâu đó nha , làm biếng muốn chết . _Cái thằng này , lười chi mà lười thế . Chị muốn em làm quản lí căn teen _Công tử như em không có làm thuê đâu – Thanh Phong phồng má _Nói quản lí chỉ là cái cớ thôi . Có làm thế thì tụi chị mới gặp em thường xuyên được chứ _Oh . Ok ! _Vậy thì về đi – Nó xua xua tay _Ặc . Sao chị tàn nhẫn thế _Có đâu – Nó trề môi – Dù sao thì chị cũng có công chuyện rồi , đi nhá . Bye đệ đệ “Đệ đệ cái gì , rõ ràng là mình lớn tuổi hơn chị ấy mà . Á , bức xúc quá” – Dòng suy nghĩ của Thanh Phong Nó đi . Bước … bước … bước … Con đường vẫn còn dài , đôi chân nó vẫn bước dù vết thương của nó không có nhẹ đâu . Nó đi vòng vòng vài tiếng , rồi tới một nơi Nó dừng chân tại một nơi , nơi này thật khó phai với nó . Nơi này là nơi đã cướp đi người mẹ thân yêu của nó , người mẹ duy nhất của nó . Nó vẫn còn nhớ rõ ngày ấy . Ngày mà hai mẹ con tung tăng đi chơi rất vui vẻ . Chỉ một cái chớp mắt thôi mà một chiếc xe đã cướp đi tính mạng mẹ nó . Tới bây giờ nó vẫn nhớ đinh ninh cái biển số xe đó , nó căm hận chủ chiếc xe đó lắm . Trong lúc đấy , dù màn mưa nhạt nhòa , nó nhìn thấy bóng dáng Thanh Phong . Cậu ta nhìn chăm chú nó , bỗng nhiên nhíu mày rồi bước đi . Trở về hiện tại , nó thấy một cảnh tượng hơi quen quen . Một bé trai trạc 12t đứng cùng hai tên vê sĩ mặt vest đen . Cậu bé ấy làm rơi đồ chơi vào giữa lòng đường nhưng hai tên vệ sĩ lại không để ý (Không biết tính vậy sao lại làm vệ sĩ hay nhở , gặp mình là đuổi việc tất) . Cậu bé ấy chạy lại nhặt món đồ chơi , một chiếc xe phóng lại gần . Cảnh này nó thấy quen , quen lắm . Khi cảnh tượng ấy xảy ra thật khiến tim nó đau , đau ghê luôn . Bất chợt nó lao tới , ôm cậu bé ấy nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm này . Phóng cái vèo qua lề bên phía hai tên vệ sĩ luôn . Cú va chạm tiếp đất ấy hơi bị nhẹ , làm động đến vết thương cũ rồi bị rách luôn .Chân nó bầm và có tí máu rỉ ra . Cậu bé mở mắt ra , thoát khỏi sự kinh hoàng ấy . Hai tên vệ sĩ kia giờ lại chạy đến bên cậu bé ( quả là tiếp thu chậm ) hỏi thăm tùm lum này nọ _Các chú im lặng cái coi – Cậu bé kia nói , đi lại chổ nó – Chị ơi , chị có sao không thế _Chị không có gì đâu nhóc – Nó cười , cố làm mặt không đau _Cái gì mà không sao . Chị nhìn xem , chảy máu rồi kìa – Cậu bé chỉ vào chân nó _Chị không sao . Chị có công chuyện rồi , đi trước nghen nhóc – Nó kiếm chuyện lẫn tránh _Không được , chị phải đi đến bệnh viện với em – Cậu bé nắm tay nó , lôi lên xe của nhóc _Nè , chị không đi đâu nhóc à – Nó vùng vẫy Cậu bé làm không kịp nó , kêu hai tên vệ sĩ kia túm nó lôi lên xe . Nhìn cứ như bắt cóc thế Trên xe … _Chị không muốn đi đâu nhóc _Đi đi mà . Nhóc không an tâm đâu – Cậu bé lay lay tay nó _Nhóc tên gì thế - Nó hỏi _Nhóc tên Khang đó , hèhè . Hotboy đấy – Nhóc Khang vừa nói , vừa cười _Mới tí tuổi đầu mà này nọ rồi – Nó véo má Khang _Tại người ta đẹp trai sẵn mà – Nhóc Khang vênh mặt Trong bệnh viện . Có một người lớn tuổi gặp nhóc Khang , cúi đầu chào _Chào tiểu thiếu gia _Chào chú – Nhóc nói _Tiểu thiếu gia , cậu bị gì à _Cháu không có bị gì đâu , chỉ là có một chị bị thương thôi . Chú khám chị ấy giùm cháu Người chú ấy đưa nó vào phòng . Tháo đôi vớ da người rách nát của nó . Nó đeo vớ để ngụy trang vết thương không cho mọi người thấy , rách là do cú tiếp đất hồi nãy đó . _Chú chỉ cần khám sơ sơ là được _Không được đâu . Vết thương của cháu có thể nặng lắm đấy . Để thế sẽ bị nhiễm khuẩn nữa _Không cần – Giọng nó sắc lạnh _Được , để chú rửa vết thương Khoảng 15’ , chú ấy đã băng bó chân cho nó _Nhóc à , chị vê đấy _Á , không được . Chị còn chưa cho nhóc tên với số điện thoại nữa – Nhóc Khang chìa cái iphone ra _Được rồi – Nó bấm số vào máy – Rồi đó , chị là Hải Băng . Chị về đó nha – Nó leo lên taxi _Bye chị , tối em sẽ làm phiền chị đó nha _Được rồi , nhớ đừng có chạy rong ngoài đường đó