Đêm qua, Vương Nhất Bác ra ngoài uống tới hơn ba giờ sáng. Tửu lượng của anh bình thường, không uống được nhiều, nhưng không chống nổi tất cả mọi người cùng chuốc, vừa đỏ vừa trắng cùng tưới vào, say tới không phân biệt được trước sau trên dưới. Lúc tài xế Lão Kim dìu Vương Nhất Bác vào nhà đã gần năm giờ, Vương Nhất Bác sống một mình trong khu biệt thự sân vườn, một mình một cõi, trong nhà đến giúp việc cũng không có, Lão Kim không yên tâm, sợ Vương Nhất Bác uống say ở một mình lên cơm đập nhà, đắn đo rồi gọi cho Sầm Văn, sau đó ở lại canh Vương Nhất Bác tới gần bảy giờ Sầm Văn đến mới về. Từ khi rời đoàn phim Vương Nhất Bác có chuyên gia dinh dưỡng và thể hình riêng trông coi, may nhờ tuổi trẻ, mới mấy ngày mà trạng thái cơ thể và da dẻ anh đều tốt lên thấy rõ, không còn vẻ mệt mỏi như trước, tinh thần sung mãn đến sẵn sàng vác súng máy nã đạn vào trụ sở Siêu Giải Trí, An Á và Sầm Văn vui mừng quá mà thả lỏng cảnh giác, mới lơ là một hôm anh đã phá tửu giới rồi. Sầm Văn không dám cho An Á biết, sợ bị cả hai phía mắng, cô lén báo với chuyên gia dinh dưỡng, nhờ chuyên gia dinh dưỡng nấu cháo rau mang qua, để lúc Vương Nhất Bác dậy không phải chịu đói. Sau khi tiễn chuyên gia dinh dưỡng đi, Sầm Văn nghe thấy tiếng động trên lầu, rón rén bước lên. "Ừm? Tôi đang ở Bắc Kinh..." "Tối qua ngủ trễ..." "Sao lại ngủ trễ? Đương nhiên là bận làm việc." Sầm Văn mặt vô cảm đẩy cửa phòng ngủ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mặc mỗi cái quần ngủ lỏng lẻo, anh lún trong chiếc chăn tơ tằm trắng muốt, tóc hơi rối, nhắm mắt cười khẽ, "Xem rồi, không tệ nha bạn nhỏ..." Vương Nhất Bác nghe tiếng thì hé mắt, anh ủ mưu trong lòng, cười đá mắt với Sầm Văn, nói tiếp: "Còn nữa không? Gửi hết qua đây tôi xem thử." Vương Nhất Bác ngồi lên, Sầm Văn tự giác vào vai bảo mẫu, nhặt quần áo anh vứt đầy sàn lên rồi lấy quần áo sạch ra cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác kẹp điện thoại lên vai, vừa mặc đồ vừa nói: "Không có gì, tôi thuận miệng nói vậy thôi..." Chợt Vương Nhất Bác cười, "Tạp chí đấy à! Tôi nhớ ra phong cách của bọn họ rồi... Này, không ai bảo cậu chụp kiểu hoang dã hơn à?" Trên đường về khách sạn, Tiêu Chiến ngồi nghe giọng nói lười biếng mới ngủ dậy của Vương Nhất Bác, vành tai đỏ ửng. Cậu hồi tưởng lại quá trình chụp ảnh hôm nay, không biết Vương Nhất Bác nói nghĩa nào, hỏi nhỏ: "Là... hơi gợi cảm chút ấy ạ? Dạ... Có một tấm, bảo em nhấc cằm người mẫu nữ lên." "Cái đó có là gì." Vương Nhất Bác cười, "Không nhớ là ba hay bốn năm trước, tôi chụp poster cho công ty vàng bạc đá quý nào đó, đưa đội của tạp chí này qua chụp cho tôi, tôi đi, hôm đó hình như từ đầu tới cuối không biết gài nút sơ mi là gì, trong lúc chụp còn bảo người mẫu nữ luồn tay vào trong áo tôi, tay cô gái đó lạnh như nước đá vậy, làm tôi cũng lạnh cóng..." Dĩ nhiên Tiêu Chiến nhớ bộ ảnh đó, bây giờ vẫn còn trong điện thoại cậu kia kìa! Vương Nhất Bác cảm thán: "Sau đó còn định bảo tôi chụp với bạn diễn một tấm sát tới gần như hôn, bị An Á ngăn lại... Chậc, hôm nay cậu có chụp dạng đó không? Ảnh hôn gì đó, gửi qua xem thử." Tiêu Chiến vội nói: "Không có không có, trước khi chụp đã thỏa thuận nội dung, không có mấy cảnh đó, hơn nữa... Em rất ít khi chụp ảnh ái muội như thế, công ty tạm thời không cho em chuyển hình tượng sang dạng ấy, bản thân em... cũng không giỏi mặt đó." "Không giỏi?" Vương Nhất Bác nhớ lại mấy cảnh hôn của anh với Tiêu Chiến, bật cười, "Tôi lại không thấy vậy nha." Tiêu Chiến: "..." Tiêu Chiến siết chặt di động, cắn chặt răng. Vương Nhất Bác vừa mới... Quấy.rối.tình.dục mình hả? Lý Vĩ Lực vẫn tập trung chơi weibo từ khi lên xe nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, không hiểu sao tự dưng cậu đỏ lên. Tiêu Chiến cúi đầu, xấu hổ phát rồ chà trán, nghiến từng chữ, "Anh Nhất Bác... Anh..." "Ha ha ha ha ha..." Vương Nhất Bác cười tới ho sặc sụa, "Không chọc cậu nữa ha ha ha ha, cậu xong rồi à?" "Dạ." Hai gò má ửng hồng, "Sắp đến khách sạn rồi." Vương Nhất Bác nói: "Ừ, về rồi nghỉ sớm đi, tôi đi tắm..." Sầm Văn vẫn đứng bên cạnh nghe nhắc nhỏ: "Dưới lầu có cháo, còn nóng, anh ăn một chút rồi tắm?" Vương Nhất Bác "suỵt", gật đầu ý bảo biết rồi. Đầu dây bên kia, Tiêu Chiến thấp thoáng nghe thấy có tiếng người cạnh Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mới dậy, vào lúc này ai lại ở bên cạnh? Tiêu Chiến mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Có người gọi anh? Cạnh anh... có người? Anh đang bận ạ?" Vương Nhất Bác bật cười, "Sầm Văn, bảo tôi ăn cơm." Tiêu Chiến thở phào, lễ phép tạm biệt rồi cúp máy. Lý Vĩ Lực nghe được nửa sau cuộc nói chuyện, chờ Tiêu Chiến ngắt máy rồi mới thở dài nói: "Anh Tiêu... Anh dám hỏi cạnh Vương ảnh đế có người không à." "Hả?" Tiêu Chiến hơi rầu rĩ, "Em cũng thấy anh hỏi vậy bất lịch sự quá hả?" Lý Vĩ Lực vội nói: "Không đến nỗi thế, chắc chắn Vương Nhất Bác không để ý, em chỉ thấy lạ là sao tự dưng anh gan vậy thôi." Tiêu Chiến chột dạ, "Đánh bạo hỏi, không hỏi thì đêm nay anh không ngủ được." Liên tục nghĩ xem người ở cạnh Vương Nhất Bác lúc anh vừa thức dậy là gì với anh, có thể khiến cậu phát điên. "Phải xác định lại, lỡ như..." Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Lỡ như anh Nhất Bác có người yêu thật, thì anh không được nhắn tin cho anh ấy nữa, cũng không tiện liên lạc với anh ấy hoài nữa." Không ngừng nhắn tin gửi anh cho Vương Nhất Bác đã có người yêu, cố gợi chuyện nói với người ta, quá thiếu đạo đức, cũng quá thấp kém. Lý Vĩ Lực cười gật đầu, "Đúng vậy thật." Về khách sạn ăn tối xong Tiêu Chiến về phòng mình, thay đồ tắm rửa ra cậu phát hiện có hai tin nhắn. Vương Nhất Bác: Hôm nay lúc gọi cho cậu cảm giác tâm trạng cậu không tốt, sao vậy? Vương Nhất Bác: Công việc không thuận lợi hay người đại diện lại mắng cậu? Ngoài cửa sổ thi thoảng lại có tiếng pháo nổ, Tiêu Chiến nhìn hai dòng tin nhắn Vương Nhất Bác gửi, cả người chìm trong hơi ấm. Tiêu Chiến định bịa bừa lý do nào đó cho qua chuyện, nhưng nhớ đến tin này do Vương Nhất Bác gửi thì không dám nữa, cũng không dám nói dối. Giang Trì trả lời: Cũng không có gì... Em nhớ nhà thôi. Tiêu Chiến kể chuyện thấy ảnh gia đình cha đăng lên, cậu không muốn dùng gia đình để cầu xin thình thương, cố ý nói: Cha em cũng thật là, không biết ôm ảnh của em chụp chung gì cả. Trước cửa sổ sát sàn của nhà họ Vương, Vương Nhất Bác cười phụt ra thành tiếng. Tiêu Chiến gửi biểu tượng dở khóc dở cười, nói: Chắc tại sợ làm họ hàng sợ, không ôm ảnh chụp chung thì thôi, hôm nay em cũng được chụp ảnh vậy, còn khá đẹp nữa. Vương Nhất Bác trả lời: Ừ, không tệ. Tiêu Chiến: Cảm ơn anh khen ngợi. Vương Nhất Bác: Nói chuyện với tôi mà câu nệ thế, tôi đâu phải sếp của cậu. Lòng Tiêu Chiến ngọt ngấy lên, đắn đo một lúc, bấm chữ nói: Không phải câu nệ, chỉ là quá kính trọng anh, không dám sỗ sàng. Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, gác một chân trên bàn trà, mỉm cười bấm chữ: Vậy còn chưa đủ câu nệ? Vương Nhất Bác nhớ lại cú điện thoại lúc chiều, hỏi: Hôm nay tôi mới khen cậu một câu cảnh hôn không tệ thôi mà? Giọng cậu khác hẳn luôn, xấu hổ vậy hả? Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên giường, đọc tin xong thì khó nhọc nuốt nước miếng. Mặt lại có xu hướng nóng lên. Quả nhiên Vương Nhất Bác nhận ra giọng mình khác đi!!! Tiêu Chiến nắm điện thoại, cúi đầu đánh chữ: ... Sau này em sẽ sửa. Nhà Vương Nhất Bác, anh nhìn mấy chữ cậu gửi tới, tưởng tượng ra vẻ ngoan ngoãn thuần phục của cậu, anh cười cười, đoán có lẽ Tiêu Chiến đã quên chuyện nhớ nhà rồi. Ngẫm kĩ hoàn cảnh nan giải của Tiêu Chiến ở nhà, thật hiếm có làm sao, Vương Nhất Bác thấy không đành lòng, nghĩ vậy lại thấy giọng mình vừa rồi quá nặng, giống dạy bảo quá làm ý an ủi giảm đi nhiều. Lẽ ra phải khen cậu mấy câu cho tử tế, tết nhất rồi, để cậu vui lên một chút. Vương Nhất Bác liếc nhìn tin nhắn, nói thẳng: Hơn nữa, đừng thiếu lòng tin vào bản thân, cảnh hôn cậu diễn thật sự tốt mà. Trong phòng khách sạn, mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, gian nan trả lời: Cảm ơn... anh Nhất Bác khen em. Vương Nhất Bác cười nhẹ đáp lại: Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à? Khách sáo quá, cảnh hôn của cậu được ba đây môi kề môi dạy mà, không giỏi sao được?