Mà thôi bỏ qua đi , bây giờ việc quan trọng là phải chỉnh lại tư thế mới được . Chứ không thì mất mặt lắm , mà mất mặt thì sao đi làm quen được với những anh đẹp trai cơ chứ . Nhưng mà đeo đôi giày cao gót làm đi khó chịu và đau chân quá . Ôi tôi dị ứng với những đôi giày như thế này , biết thế lúc nãy nhất quyết không chịu mang đâu . Ít nhất đôi này cũng 7 cm là ít . Tự mình hại mình , vì đẹp mà phải khổ thế này đây . Trời ơi . -Cậu ơi , đau chân quá . Cho tớ dựa nhờ vào vai đứng một chút . Tôi nói nhỏ với Duy . -Đau chân à ? Duy nhìn sang tôi hỏi , cái mặt lại lạnh lùng y như lúc mới gặp . Nhưng mà ánh mắt thì có vẻ dịu một chút . Thật là chả hiểu vì sao lại phải tạo dáng lạnh lùng như thế làm gì nữa . -Cho tớ dựa tí đi . Đau quá . -Thì có ai nói gì đâu , dựa thì cứ dựa đi . Phù , may mà cậu ta không nỡ ác với tôi . Nếu không chắc tôi cũng chẳng biết làm sao . Biết thế tôi tập đi giày cao gót cho rồi , hồi ý tôi lười mang vì cứ nghĩ chẳng bao giờ dùng tới . Nhưng bây thời thì …. Ôi sao số tôi khổ quá vậy cơ chứ . Đau chân quá , ui sưng chân mất thôi . -Đau lắm à ? Duy hỏi tôi . Đúng là hỏi thừa mà , mặt mũi nhìn như thương binh thế này mà không biết tôi đang đau sao chứ . -Ừ , chắc sưng chân mất . Tôi làm mặt mếu như sắp khóc . -Chào , lâu lắm rồi mới gặp . Một anh chàng đi đến nhìn Duy và cười tươi . Ôi , anh chàng này … anh chàng này quả thực rất … rất đẹp trai . Hình như là có chút lai nữa thì phải , nhìn đẹp trai vô cùng . Đẹp chẳng khác gì tài tử trên ti vi , thế mà sao nãy giờ tôi lại không để ý mà thấy một anh chàng đẹp trai như thế này cơ chứ Chắc máu mũi chảy mất . Đẹp trai quá .