Đồ heo , cô chết với tôi!

Chương 66 : Đi ngắm mặt trời mọc

-Vì sao lại đi biển ? Tôi bật hỏi một câu hỏi hơi bị ngố . -Thì đi chơi thôi , đâu có sao đâu . Đi chơi mà đi biển à ? với lại lại còn đi buổi sáng nữa . Chả nhẽ đi biển để tắm à ? Mà sáng sớm thế này thì tắm có mà chết nhăn răng dưới biển mất . Ít nhất đi đâu cũng phải chọn một cái chỗ thích hợp cho người ta thích với chứ , đằng này lại chọn cái chỗ chả thấy gì là thú vị cả . Đi biển rất dễ đen da , mà điều đó tôi lại vô cùng ghét . Bản thân vốn đã đen như than ở Quảng Ninh rồi chứ có trắng trẻo được gì đâu chứ , híc híc . À mà nắng sáng sớm thì không đen hehe , lại tốt nữa . Không sao không sao , cũng lâu rồi không đi tắm . Ơ nhưng mà áo quần ở đâu ++ tắm xong đi về à ???? Thế thì chả hay ho gì -Đi tắm à ? trời này lạnh lắm . Tôi vừa nói vừa rùng mình . Cứ nghĩ đến lạnh là thấy ớn . -Ha ha . Minh cười lớn chẳng khác gì đứa bị thiểu năng . Đúng là “ cao nên bị đao.” -Cậu có óc tưởng tượng hơi bị cao đấy . Minh vừa nói vừa cười một cách vô cùng sảng khoái . Chả nhẽ tôi nói sai sao . Đi biển thì chỉ có đi tắm chứ đi làm cái quái gì cho đen da . Hay là đi ra biển , rồi hét lên : “ Tôi là người ngoài hành tinh , đem tôi vào trại tâm thần đi. “ Không thì là : “ Ta là cướp đây , ai muốn cướp đồ của ta thì đến đây sao ?” Nếu mà thế thật thì chẳng khác gì đi cho mệt chứ . À mà cũng không hẳn , đôi khi cậu ta chở tôi ra biển cho ăn hải sản thì sao . Ăn đồ tại biển vừa tươi vừa ngon . Chẹp chẹp , nhắc tới đồ ăn thì lại thèm rồi . -Này , thế đi biển buổi sáng thế này làm gì vậy ? Đi ăn à ? Tôi hỏi kèm theo đó là một cười đến tít cả mắt . -Cậu thì lúc nào cũng có tâm hồn ăn uống . Đi ngắm mặt trời mọc cô nương của tôi ơi . Hóa ra là vậy , thế là cứ tưởng được đi ăn món ngon nữa chứ . À mà chắc cũng sẽ thú vị lắm đây . Tôi chưa lần nào đi ngắm mặt trời mọc vào buổi sáng cả . Toàn là ngắm mặt trời lặn vào buổi chiều tối thôi . Hà hà mới nhắc mà thấy thú vị rồi , cảm giác cứ như là chuẩn bị được ăn món ngon vậy . Thật là thích quá chừng . -Thế bao lâu nữa thì đến ? Tôi háo hức hỏi . -Cũng không lâu , khoảng gần 45 phút nữa sẽ tới nơi . Minh nhìn đồng hồ rồi nói . Trời , đúng là bó tay . Thời gian là vàng là bạc chứ có phải củ khoai củ sắn đâu chứ , 5 phút cũng thấy lâu rồi nói gì đây lại tới tận gần cả tiếng đồng hồ chứ . Đúng là nghe câu nói xong mà mất cả cảm tình , chả muốn đi một chút nào nữa . -Cậu buồn ngủ thì ngủ đi một lúc nữa , khi nào đến nơi tớ sẽ gọi cậu dậy . Minh nhìn tôi mỉm cười . Không biết có phải hôm nay cậu ta ăn nhầm phải thuốc chuột không mà cứ cười hoài . Nhìn mà thích đấm cho một cái cho gãy nguyên hàm răng trắng sáng đó .