:) Làm luôn hai chương này! Khổ lắm, bị bệnh suốt ba ngày nay chẳng có chút tinh thần nào, hôm nay đột nhiên cảm thấy ý tưởng dạt dào, gượng thân tàn gõ ba ngàn mấy chữ đây, dự định quất luôn ba chương, nhưng làm chắc không nổi. Kkk Tháng trước có một tập đoàn giải trí nước ngoài đến H thị tìm đối tác, quảng cáo cho tập đoàn giải trí là một case đầy tiềm năng phát triển và nguồn thu lợi nhuận khổng lồ, có rất nhiều công ty tập đoàn tìm cách tiếp cận hủ vàng này. Vừa vặn bên đó nhìn trúng Hữu Ái tập đoàn, Tần Vũ Thiên nhận được lời mời gặp mặt đã khá hứng thú về cơ hội này. Thế nhưng trước buổi gặp mặt một ngày lại bị nhắn tin trì hoãn, Tần Vũ Thiên vốn đã rất bất mãn với cái loại hành động này, nhưng là hắn cố nhẫn nại, chờ đợi đến cuộc hẹn lần sau. Chính là lần sau đó, Hoàng thị tập đoàn chen chân vào, sau khi thoả thuận, bên đó yêu cầu hai bên gửi bản mẫu theo chủ đề cho họ, nếu thấy ổn họ sẽ chọn một trong hai. Tần Vũ Thiên thật ra không muốn đeo đuổi vụ làm ăn này, quá mức hạ thấp bản thân! Nhưng Hoàng thị tập đoàn bên ngoài khiêu khích, giở đủ thủ đoạn đê hèn ép Hữu Ái phải bước chân vào, kết quả...chính là tình trạng hiện nay. Đến tận lúc này Tần Vũ Thiên có thể chắc chắn một điều, bên trong có nội gián, cùng với bên ngoài nội ứng ngoại hợp bức hắn vào tử lộ, chuyện này cùng với Lâm Vũ không tránh khỏi liên quan! Hành động lộ liễu như vậy, e là gã đã không còn nhiều thời gian, ý định đập nồi dìm thuyền, muốn kéo cả Hữu Ái và Tần Vũ Thiên cùng chết chung. Nghĩ như thế Tần Vũ Thiên liền thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự gã đã sắp đến đường cùng, hắn cũng không ngại bỏ đá xuống giếng, đối phó một con chó cách tốt nhất chính là triệt hết đường lui của nó, hắn bắt đầu nhìn thấy phần thắng ngay trước mắt. "Xin chào?" Hiếm khi có số lạ gọi cho hắn, vốn định không cần phải nghe máy, thế nhưng dạo gần đây tình hình phát triển phức tạp, hắn phải nắm bắt mọi tình báo trong mọi lúc mọi nơi, một cú điện thoại đôi khi mang theo rất nhiều thông tin bảo mật. Nhưng hắn nhầm rồi, cú điện thoại này không phải thuộc hạ hay thám tử tư gì cả, đây rõ ràng là cuộc gọi nặc danh vô nghĩa không hơn không kém, hơn nữa còn là kẻ điên thích tìm chuyện trêu đùa. Gọi tới nhưng im lặng không nói gì. Hắn lên tiếng vài lần, cảm thấy đối phương có lẽ vẫn không dừng lại trò đùa dai không tiếng động này, hắn liền cáu kỉnh ngắt máy. Nghĩ nghĩ, hắn mở điện thoại, gọi đến số vừa rồi. Lần này người kia trực tiếp ngắt máy, không trả lời. Hắn trừng mắt nhìn điện thoại thật lâu, giận dữ không chỗ trút, quăng điện thoại sang một bên. "Mẹ kiếp, chưa đủ phiền sao? Rãnh rỗi đến mức này là cùng, mẹ nó đồ thần kinh!" Thô tục nói xong, lật lật văn kiện ký tên phê duyệt. Một lát sau điện thoại hắn lại liên thanh reo lên, hắn khí thế đùng đùng mở máy, giọng nói hùng hổ quát: "Con mẹ nó có để tao yên không?" "Ách! Sorry sorry! Tôi không biết sẽ làm phiền cậu!" Bên kia là giọng nói phân không rõ vui giận của Nam Huân. Hắn lấy lại chút tĩnh táo, thở phì phì. "Là anh à? Không, tôi nhầm thôi!" Hắn lấy lệ vài câu, thái độ vẫn khó ở như cũ. Nam Huân bật cười haha, dường như nhìn thấy chuyện gì thú vị lắm. Anh như vậy khiến hắn càng bất mãn, nghiến răng nói: "Anh thật muốn chết? Có chuyện gì mau nói." "Tần tổng quá lãnh huyết rồi! Tôi có chuyện này báo với cậu đây!" Hắn xem như thu lại một phần hoả khí, thanh âm đạm đạm chút ít. "Chuyện gì quan trọng như vậy?" "Có người nhìn thấy Lâm Vũ lén lút ra vào một khu chung cư ở ngoại ô, gã ăn mặc kín đáo, che che giấu giấu, sau vài ngày theo dõi, phát hiện gã luôn mua thức ăn cho hai người, tôi đoán trong đó còn một người nữa, cậu nghĩ sẽ là ai?" "Sẽ không phải là nhìn lầm chứ?" Hắn vẫn chưa tin tưởng. Đã biết bao nhiêu lần nhận được tin báo thế này? Rằng ở con phố đó nhìn thấy nam nhân, ở đoạn đường kia bắt gặp nam nhân, nơi nào nơi đó, tìm đến mọi hang cùng ngõ hẻm vẫn không nhìn thấy anh chân thật, hoàn toàn chỉ là ảo ảnh. "Muốn biết phải hay không phải cậu tự mình đến xem là được! Lúc nãy tôi vừa thấy Lâm Vũ rời đi. Có lẽ nửa tiếng sau sẽ về đến!" Nam Huân ngáp một hơi, dường như đang mất ngủ. Hắn nhìn nhìn đồng hồ, nhíu mày một lát, sau cùng cắn răng nói: "Anh đang ở đâu?" Lần theo địa chỉ Nam Huân cho, Tần Vũ Thiên lái xe đến khu ngoại ô thành phố H. Mùa đông đến mang theo hàn khí nhàn nhạt, ngoại ô thoáng đãng, gió tự do uốn lượng trên không trung, không khí có chút ẩm ướt lành lạnh. Tần Vũ Thiên tính toán thời gian, từ lúc xuất phát đến đây đã qua hai mươi phút, hắn không tính toán sai thì, lúc này Lâm Vũ đang bị truy đuổi, muốn tiến trở về cũng gặp không ít khó khăn. Nâng khoé môi cười nhạo một tiếng, hắn khinh thường nghĩ: Gã biết sử dụng ám chiêu hại người, hắn lại không biết ám thuật cắn ngược lại sao? Không tốn quá nhiều thời gian hắn đã đến trước chung cư Nam Huân nói đến. Đó là một toà chung cư rộng lớn, cao năm tầng, hai toà nhà xếp sát nhau, kiến trúc tinh tế, tiện nghi, chỉ là rất cũ kĩ, trông thật âm u cùng già nua, tuổi đời hẳn là đã quá mười năm rồi. Tiến vào thang máy, suốt một đoạn đường lên đến tầng hai vẫn chưa chạm mặt qua người nào, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, cảm thấy có điểm không đúng, hơi bất an. Điểm đến là tầng cao nhất, tầng năm. Vừa đến tầng bốn, Tần Vũ Thiên càng thấy kỳ lạ, không nhịn được xoa xoa cằm, trực giác cho hắn biết chuyện này có gian trá, hắn nhanh nhanh ngừng thang máy, bước ra ngoài, quan sát chung quanh một hồi liền né vào góc khuất, móc điện thoại gọi cho Nam Huân. "Anh chắc chắn hắn sẽ không có cho mai phục?" Tần Vũ Thiên nhanh xuất ra nghi vấn. "Tôi nghĩ sẽ không, hắn nếu có đồng bọn sẽ không tự mình đi mua đồ, hắn cẩn cẩn trọng trọng mạo hiểm ra ngoài như vậy không giống tác phong của hắn cho lắm, trừ phi..." "Tôi hiểu rồi, tuỳ cơ ứng biến! Bảo trọng!" Hắn nói xong gác máy, kiên quyết đi đến căn phòng kia, nơi có thể sẽ khiến hắn gặp lại Hạ Nghiêm Kỳ. Bên cạnh đó, bên ngoài cổng khu chung cư, một đội người mang theo súng ngắn súng dài men theo lối đi ngầm cạnh đường lớn chen chút tiến vào trong, mỗi người đều mang theo khối mặt nạ đặc dụng chống độc, khối áo bảo hộ, cùng giày quân đội, dáng vẻ này chính là vệ sĩ đặc huấn không sai vào đâu được. Nam Huân đi đầu, giống với bọn người ở phía sau cùng nhau tiến đến tầng năm của toà chung cư phía trước, nhiệm vụ lần này, chỉ có thể thành chứ không thể bại! Khoảng mười lăm phút sau, từ trên cao vang đến tiếng kính thuỷ tinh vỡ vụn, cửa sổ bị ngoại vật đập cho bể nát, vật thể trực tiếp bay ra ngoài. Nam Huân đến rồi, nhìn về phía cửa sổ vừa bị tàn phá, qua cánh cửa khép hờ, hắn nhìn thấy kẻ đáng ra nên bị tổ chức truy đuổi không kịp chạy bên ngoài trung tâm, Lâm Vũ, gã một bên cầm khẩu súng chỉa về phía trước, một bên ôm chặt cổ Hạ Nghiêm Kỳ, gương mặt vốn anh tuấn mỹ cảm hiện tại giận đến tái xanh, vặn vẹo vặn vẹo. Hạ Nghiêm Kỳ ngược lại khá bình tĩnh, tuy cơ thể gầy guộc được bao bởi chiếc áo sơ mi mỏng manh làm người ta thấy anh yếu ớt đáng thương, nhưng biểu cảm bình thản rũ xuống ánh mắt nhàn nhạt buồn lại làm người ta sợ hãi, đôi con ngươi dường như vô thần, nhìn mãi mũi chân của bản thân, giống như ngoại vật biến hoá thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến anh. Nam Huân cau mày, ra hiệu cho đội vệ sĩ đặc huấn phía sau tản ra, bao vây lại căn phòng. Anh sớm biết ý đồ của Lâm Vũ, gã muốn thả con mồi nhỏ bắt con cá to, anh liền như thế làm một cái gậy ông đập lưng ông, để xem ván này ai sẽ là người thắng cuộc. Nam Huân điều tra qua, Lâm Vũ thời gian trước vận chuyển hàng bị người hại, mất trắng, uy tín giảm sút, sớm trở thành có tiếng mà mất đi thực quyền, người trong tổ chức có oán có cừu với hắn từng người từng người nắm bắt thời cơ quyết tâm truy giết, đáng thương thay Lâm Vũ khổ công gây dựng sự nghiệp hắc đạo mấy năm liền thua trong tay Nam Huân, một kẻ thậm chí gã còn chưa nhìn thấy hay nghe thấy qua lần nào trong tổ chức. Chuyện này ngoài Nam Huân ra, chỉ còn Tần Vũ Thiên rõ ràng nhất. Nói đến, Tần Vũ Thiên hiện tại đang đứng đối diện Lâm Vũ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Nghiêm Kỳ, đôi con ngươi nóng nảy co lại, muốn thật sâu sắc khắc vào tâm khảm hình ảnh của đối phương, hắn không sợ họng súng đang chỉa vào đầu mình, chỉ sợ ái nhân đang trong vòng tay thô bạo của kẻ điên bị nguy hiểm. "Thầy Hạ...nhìn tôi! Anh nghe thấy không? Thầy Hạ! Anh nghe thấy không? Mau nhìn tôi a!" Hắn hốt hoảng rồi, anh vì sao cứ như vậy thất thần? Một ánh mắt cũng không cho hắn, vì sao vậy? Anh bị cái gì a?! Hạ Nghiêm Kỳ như vậy khiến Tần Vũ Thiên sốt cả ruột, hai tay run rẩy nắm chặt nắm đấm. Chỉ thấy Lâm Vũ bỗng nhiên cười nhạo, bàn tay nâng lên khẽ xoa gương mặt vô cảm của Hạ Nghiêm Kỳ: "Kêu cái gì kêu? Dù mày có kêu thâm tình thế nào đi nữa, cũng đều vô dụng, Kỳ lúc này không nghe mày nữa rồi."