Sáng sớm, chuyện đầu tiên Ngô Lương Chí làm, đó là gọi điện thoại cho bộ phận phát hành. Nhận được câu trả lời thuyết phục là: Hôm nay lượng báo tiêu thụ đã cao gần mức mới. Điện thoại vừa gác, điện thoại của lãnh đạo liền đuổi đến, nội dung đơn giản là khen thưởng hắn, cũng ám chỉ hắn tăng thêm chút sức, tiến thêm một bước hy vọng thật lớn nữa. Để điện thoại xuống, Ngô Lương Chí thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng. Ngô Lương Chí đang làm việc tại báo Đô Thị Xuân Hải, thuộc quản lý của tập đoàn báo chí Xuân Hải, sau khi ra mắt vào năm 2000, nội dung mang tính giải trí, tính thú vị, tính phục vụ là chính. So với hai tập đoàn báo chí khác là Nhật Báo Xuân Hải và Vãn Báo Xuân Hải mà Ngô Lương Chí từng làm trước kia, vô luận là từ quyền uy, nhân khí, hay số lượng phát hành đều kém hơn rất nhiều, hơn nữa lỗ vốn mấy năm liên tục, đã trở thành một gánh nặng của tập đoàn. Ê kíp lãnh đạo báo Đô Thị, do tập đoàn báo chí ủy nhiệm, bình thường đều là do những người đã thất thế, hoặc vi phạm quy định, lại có chút vai vế không có cách nào thu xếp xử phạt, sẽ được điều đến đó. Đương nhiên, nếu công tác có khởi sắc, có công trạng, vẫn có người chống lưng đầy đủ, rất có khả năng sẽ nhảy trở lại vị trí đầu thậm chí vị trí quyền lợi càng cao hơn. Do đó trong tập đoàn báo Đô Thị, đối với những người một lòng truy đuổi con đường làm quan này mà nói, là luyện ngục, mà cũng là ván nhún. Mặc dù địa vị của báo Đô Thị giống như một cục gân gà, nhưng có tính ưu việt của nó -- So với Nhật Báo và Vãn Báo khách quan nghiêm ngặt, độ tự do của nó lớn hơn, tính linh hoạt càng mạnh. Đối với việc theo đuổi tin tức, cũng dùng tính chấn động và tính hiệu ích làm chuẩn, không cần độ chân thật quá khắt khe. Bình thường có vài tin tức, dưới chỉ đạo của Nhật Báo và Vãn Báo ở những phương diện có liên quan, chỉ có thể đăng vài thông báo, hoặc dứt khoát không đăng. Còn báo Đô Thị thì có thể xoay quanh tin tức lá cải, đồn đại bát quái, đánh sát biên cầu, chỉ cần là có lợi cho lượng tiêu thụ, lãnh đạo cấp trên cũng mắt nhắm mắt mở. (Gân gà ý chỉ những thứ vô bổ. Đánh sát biên cầu chỉ những việc làm đi hơi lệch trọng tâm nhưng vẫn không vi phạm quy tắc.) Ngô Lương Chí hiện giờ đã dồn đủ sức để "Đông Sơn Tái Khởi", cho nên sau khi đánh hơi được tin tức về án mạng liên hoàn, hắn gióng trống khua chiêng tổ chức nhân lực tiến hành theo dõi tin tức, còn thề son sắt trước mặt lãnh đạo, cam đoan có thể gửi đến tin tức độc nhất vô nhị. Nhưng không ngờ cảnh sát phong tỏa tin tức về vụ án này cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả nội ứng ở cảnh đội cũng không tiết lộ chút xíu tin tức nào, đừng nói đến độc nhất vô nhị, ngay cả tin tức đặc sắc hơn mấy tờ báo đơn vị khác cũng không có. Thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, vốn định mượn bài báo lần này làm cho con đường làm quan của mình bước lên một nấc thang, kết quả hiện giờ chẳng những không lộ được mặt, ngược lại còn bị đối thủ cạnh tranh nhạo báng. Đang lúc hắn vào thế cưỡi trên lưng cọp, nghe ông bạn già Quách Đức Thanh sẽ từ sở tỉnh trở về Xuân Hải giám sát chỉ đạo giải quyết án mạng liên hoàn, việc này làm hắn mừng rỡ vô cùng. Ngô Lương Chí ban đầu tiếp xúc với Quách Đức Thanh, là vì hắn phụ trách mảng pháp chế ở Vãn Báo Xuân Hải. Vì một vài cơ hội phỏng vấn, hai người thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp mặt liền thành bạn bè. Quách Đức Thanh thường lén tiết lộ cho hắn một vài thông tin nội tình của vụ án, để hắn có thể đăng những tin tức độc nhất, thậm chí lợi dụng chức quyền vì hắn bãi bình không ít việc, mà hắn cũng chẳng chút keo kiệt "Hồi báo" cho Quách Đức Thanh tương xứng, theo nhiều lần hợp tác "hỗ huệ hỗ lợi", giao tình của hai người cũng càng thêm sâu đậm. (Hỗ Huệ Hỗ Lợi nghĩa là điều ước ký kết giữa bên, qui định việc hưởng hay trao đổi những quyền lợi ngang nhau.) Buổi tối sau ngày Quách Đức Thanh trở về, Ngô Lương Chí liền mở tiệc ngoài mặt chào đón, bên trong thì ngầm ưng thuận một vài hứa hẹn, hy vọng Quách Đức Thanh có thể tiết lộ chút thông tin vụ án. Nhưng với Quách Đức Thanh mà nói, cám dỗ này chưa đủ hấp dẫn hắn, việc hắn thật sự cảm thấy hứng thú chính là "ghế ngồi" của Hạng Hạo Nhiên. Tuy nói Quách Đức Thanh ở sở tỉnh cũng lăn lộn giỏi, cấp bậc hành chính còn cao hơn Hạng Hạo Nhiên một tí, nhưng luận quyền lợi và thực dụng vẫn kém xa Hạng Hạo Nhiên. Lần này giành về Xuân Hải, có thể nói rằng hắn phải tính toán mọi cách, phải dùng hết mọi thủ đoạn lật đổ Hạng Hạo Nhiên, tự mình thay vào đó, rửa mối nhục xưa. Hơn nữa lại nhìn tương lai, Đinh cục sẽ rời đi ngay thôi, rất có thể thay vào chính là chú hắn Quách Hạc Tùng, đến lúc đó, hai chú cháu có thể đùa bỡn cả hệ thống cảnh sát thành phố Xuân Hải trong lòng bàn tay, thế thì thật sự là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa rồi. Cho nên lúc này, trước mắt khi vẫn chưa đạt thành, Quách Đức Thanh không hy vọng xuất hiện sơ suất nào, căn bản cũng sẽ không mạo hiểm cung cấp bất kỳ thông tin nội bộ gì cho Ngô Lương Chí. Cả tiệc tối, mặc dù Ngô Lương Chí không ngừng nói gần nói xa, Quách Đức Thanh vẫn luôn nói lãng sang chuyện khác -- lúc thì hồi tưởng lại kỷ niệm quá khứ, lúc thì nói mấy chuyện lý thú, nói vào câu chuyện cười, thỉnh thoảng còn nhắc tới những tin đồn trong đội, như chi đội trưởng và nữ pháp y ngoại tình này, nữ pháp y cùng thầy giáo tạm giữ chức có quan hệ mập mờ vân vân... Ngô Lương Chí mặc dù ra vẻ cẩn thận lắng nghe, có khi còn phụ họa cười ra tiếng, trong lòng lại buồn bực cực kỳ. Nhưng mà sau khi chậm rãi nghe tiếp, hắn có chút thông suốt rồi, rốt cuộc hắn đã nghe ra mùi vị bên trong những lời này -- nữ pháp y và chi đội trưởng ngoại tình, tiếp theo lại quấn lấy thầy tạm giữ chức của đội, đây là chủ đề tin tức hài hước cỡ nào chứ! Hơn nữa có thể từ đó đào sâu vào trong, làm thành một bài viết nhiều kỳ. Trước đó vài ngày, tin tức người Hong Kong nào đó ly hôn với ai đó, cả tờ báo khu Hoa Ngữ, chẳng phải đã đưa tin gần nửa năm sao? Lúc này vụ tai tiếng tình ái kia mặc dù không bùng nổ, nhưng với đám người địa phương mà nói, lực chú ý chưa chắc thấp hơn bài kia, dựa vào kinh nghiệm người truyền thông nhiều năm của hắn, bài báo này vừa xuất bản nhất định sẽ gây náo động. Nó rất có khả năng nhanh chóng trở thành chủ đề hàng đầu của lão bách tính bản địa khắp đầu đường cuối ngõ. Mọi người ôm tâm tính nhiều chuyện thích xem náo nhiệt, dòm ngó đời tư, chú ý tình hình phát triển -- Đương sự có phản ứng gì? Họ tỏ thái độ thế nào? Hiện giờ mối quan hệ của họ là gì? Cuối cùng ai sẽ ở bên ai?... Mà một loại tình huống khác là, công chúng sẽ nảy sinh nghi ngờ với tính xác thực của tin tức, hoặc tiến hành chửi rủa hành vi của đương sự, tiếp tới sẽ muốn biết rõ nhiều chi tiết hơn, sẽ dẫn dắt hứng thú tìm kiếm chân tướng sự thật của họ. Tóm lại, lão bách tính vô luận có phản ứng thế nào, đều sẽ kích thích lượng tiêu thụ lớn cho tờ báo. Mà điều Ngô Lương Chí muốn chứng kiến nhất, chính là những đương sự liên hợp lại khởi tố tòa soạn. Tòa soạn có đoàn cố vấn pháp luật chuyên nghiệp, động tới kiện cáo, đen chưa chắc đã không thể nói thành trắng, lại nói cho dù thua cũng không sao cả. Như đã biết, ở quốc nội đụng đến loại kiện cáo phỉ báng hoặc xâm phạm quyền riêng tư của người khác này, chẳng những thời gian thẩm tra xử lý dài, hơn nữa mức bồi thường cực kỳ nhỏ. So với độ chú ý, tư liệu thực tế và lượng tiêu thụ tờ báo thu được trong lúc thẩm tra xử lý, chút tiền bồi thường này cơ hồ như hạt cát trong sa mạc. Nói cho cùng, thật giả của tin tức, thắng thua của kiện cáo đều không quan trọng, quan trọng là trong quá trình này tòa soạn và Ngô Lương Chí đều chiếm được thứ họ muốn. Tòa soạn đã thu hoạch được độ chú ý và lượng tiêu thu, còn Ngô Lương Chí cũng sẽ mượn việc này thoát khỏi cục diện bất lợi, một lần nữa đi vào con đường thăng tiến. Quách Đức Thanh cho chút tin tức ám chỉ liền chuyển chủ đề, Ngô Lương Chí trong lòng hiểu rõ cũng không truy hỏi nữa, sau đó hắn tìm được nội ứng của Cảnh đội tìm hiểu tường tận, nhận được câu trả lời là: Hạng đội và pháp y kia, còn cả thầy giáo trẻ tuổi quả thật rất mờ ám, về phần tình hình chi tiết ai cũng không nói rõ được. Song việc này không làm khó được Ngô Lương Chí, chỉ cần đã nắm rõ phương hướng, chi tiết trong ấy chẳng phải nghĩ gì viết đó sao! Phóng viên là phải có bản lãnh này, có thể nói cho người ta sống, cũng có thể nói người ta thành chết, có thể tâng bốc bạn lên trời, cũng có thể dẫm nát bạn dưới chân. Lúc này, Ngô Lương Chí không phải khoái trá bình thường đâu, hắn thổi trà, ngâm nga hát, trong đầu suy nghĩ hướng đi tiếp theo của bài báo, mãi đến khi bị hai thanh niên mặt mày tức giận xông vào phòng cắt đứt. "Các người là ai? Tại sao không gõ cửa đã vào?" Ngô Lương Chí đặt tách trà xuống, sắc mặt trở nên không vui, khiển trách. "Ông không nhận ra tôi không?" Hàn Ấn đến gần chế giễu nói. "Không nhận ra!" "Không nhận ra tôi sao ông viết ra được bài báo đó?" Hàn Ấn ném tờ báo trong tay lên bàn Ngô Lương Chí. Ngô Lương Chí giả vờ cầm tờ báo đọc một chút, lại ngẩng đầu cao thấp đánh giá Hàn Ấn, nói: "Anh chắc là thầy Hàn Ấn của trường cảnh quan phải không?" Hàn Ấn lười vòng vo với hắn, lớn tiếng chất vấn: "Ông dựa vào cái gì mà viết chúng tôi như vậy, ông có căn cứ theo sự thật không? Không theo sự thật, vô căn cứ, không có chút chân thật nào trong đó, ông xứng đáng về nghề ký giả này sao?" Ngô Lương Chí thản nhiên giải thích: "Tại sao không có sự thật? Địa điểm, thời gian, tên người, cái nào không phải thật?" Ngô Lương Chí cãi bướng, Phương Vũ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn quát: "Ông đây ở ngoài cả ngày cả đêm đùa giỡn với tính mạng, tụi mày mẹ nó ở phía sau nói này nói kia, quả thực là thứ người cặn bã!" "Tiểu đồng chí, cậu nói vậy là không đúng rồi nha! Tôi biết cảnh sát các cậu vì dân phục vụ khổ cực, nhưng chúng tôi cũng vì dân phục vụ mà, lão bách tính thích đọc gì, chúng tôi đương nhiên sẽ viết cái đó! Cậu xem, chúng tôi vừa phát hành đã có người gọi lại cho chúng tôi, nói lượng tiêu thụ của tờ báo hôm nay đặc biệt tốt, việc này chứng tỏ quần chúng rất thích!" Ngô Lương Chí nhẫn nại, tận tình khuyên bảo khai đạo cho Phương Vũ. "Ông..." Phương Vũ giận run người, nói không ra lời. "Ông làm vậy là phỉ báng ác ý, tôi yêu cầu ông lập tức đăng báo tạ lỗi, lập tức đình chỉ phát hành các số tiếp theo." Hàn Ấn chỉ vào mũi Ngô Lương Chí nói. "Ôi chao! Chuyện đó không có khả năng, tôi tin rằng tin tức của chúng tôi thử thách chống lại sự thật. Không thì thế này nhé..." Ngô Lương Chí ra vẻ đồng tình sâu sắc, "Nếu cậu nghĩ không khớp với sự thật, có thể đến tòa án khởi tố chúng tôi."