Dân Thường Xấu Xí Hay Hot Boy Đẹp Trai
Chương 33 : Đến nhà, nấu ăn và ôn bài
Nó nhanh chóng chạy vào nhà bếp làm món mì gói để bảo toàn tính mạng cho cả nó và ông Bảo. Đang loay hoay nấu mì thì có tiếng nói chuyện của ông Bảo và ai đó nghe quen lắm, hình như đó là giọng của....chắc ko phải đâu chỉ là nó quá hoang tưởng thôi. Thôi đành dùng biện pháp này để khám nghiệm đi đã mong rằng sẽ ko phải
 _"Ai vậy 2 ?"_Nó từ trong bếp nói vọng ra
 _Bạn trai mày chứ ai ?"_Ông Bảo nói vọng vào
 _Gì đừng có nói là....là...là..._Nó bỏ dỡ công việc đang làm trong bếp chạy ra
 _Bingo mày đoán đúng rồi đấy_Ông Bảo
 _Cậu đến nhà tui làm gì ?_Nó hỏi
 _Thì chẳng phải tui đã nói rồi sao đến ăn cơm nhờ và cùng ôn bài_Minh
 _Ê...cái này ko được đâu nha mày đến ôn bài với nó thì tao ko có ý kiến nhưng đến ăn cơm thì xin mời..ko tiễn_Nó chưa kịp nói thì ông Bảo xen vào đã thế còn đưa tay ra phía cửa đuổi khéo, nó cũng gật đầu phụ họa theo
 _Đúng đó tui nhớ đã nói với cậu rồi mà nhà tui dạo này đang trong tình trạng hiểm nghèo, anh em tui còn ko có cơm mà ăn nữa thì lấy gì mà cho cậu cho nên....cậu về nhà mình mà ăn đi_Nó cũng học đòi vẫy vẫy tay . Minh ko nói gì chỉ lườm ông Bảo 1 cái hàm ý Mày chờ đó lát tao xử mày
 _Thì đây tui là nhà từ thiện mang đồ ăn đến cứu trợ đồng bào HIỂM NGHÈO đây_Minh cũng nhào theo chọc 2 anh em tụi nó rồi đưa cái bịch đồ ăn mình đang cầm giơ lên
 _Thế thì tốt quá hôm nay 2 anh em tao ko cần phải ăn mì gói nữa rồi ân nhân mời vào nhà... mời vào nhà... xin cứ tự nhiên_Ông Bảo cứ như là con chó nhỏ nịnh nọt
 _2 làm ơn bớt ngốc giùm em 1 cái đi, 2 thấy bịt đồ ăn đó chứ_Nói đến đây nó cú đầu ông Bảo 1 cái rồi chỉ chỉ bịt đồ ăn_Toàn là đồ sống ko, chẳng lẽ 2 muốn làm thú ăn hết thứ đó, còn ko 2 giỏi thì nấu đi, em đây mạn phép rút lui trước nhá_Nó gầm gừ nói
 _Đau con quỷ ko bít tao là anh mày hay mày là chị tao nữa, còn thằng kia đem đồ ăn qua đây thì sao ko đem đồ đã nấu rồi á đem cái thứ đồ sống này vào đây rồi ai ăn mày định để 2 anh em tao làm thú à, thôi mày làm ơn cầm bịch đồ ăn này về đi để 2 anh em tao ăn mì gói sống qua ngày_Ông Bảo càm ràm
 _"Tui nấu_Nói rồi Minh bước vào nhà bếp 1 cách tự nhiên để lại 2 cái mồm há hộc của 2 anh em nó
 _Này cậu đùng giỡn chứ đừng vì 2 anh em tụi tui ko cho cậu ăn cơm mà phá nhà bếp tụi tui chứ _Nó vừa đi theo vừa nói
 _Lát nữa cậu sẽ biết_Hắn đáp 1 cậu thẳng thừng rồi lao vào nấu cơm
 _Lát cái đầu cậu á ,lát nữa nhà bếp bị cậu phá rồi tui còn biết cái gì nữa hả, Minh ơi cậu làm ơn đừng phá nữa về giùm tui đi về đi_Nó xua đuổi
 _Cậu im để tui làm cậu mà ko im thì..._Nói đến đây hắn dừng lại quay qua nhìn nó với vẻ mặt rất ư là nham hiểm
 _Thì...thì sao nhưng mà nói trước là tui ko sợ cậu đâu tui muốn nói thì tui nói cậu có quyền gì mà ngăn cản tui_Nó hống hách nói, ngước mặt lên ra vẻ. Minh bước đến trước mặt nó nhìn chằm chằm nó sau đó đặt 1 nụ hôn lên má nó làm nó cứng đờ cái miệng mấp máy, tim đập thình thịch
 _Cậu...cậu...cậu
 _Tui đã nói rồi mà cậu ko nghe bây giờ cậu đã nhận thấy hậu quả chưa nếu cậu còn ngăn cản tui làm việc thì tiếp theo tôi sẽ ko chỉ hôn chỗ đó ko đâu_Hắn cười cười hăm dọa sau đó quay qua làm việc tiếp
 _Cậu..cậu...sao cậu...lại...hôn...tui...cậu..._Nó ấp úng cả tiếng đồng hồ
 _Sao cậu muốn nữa à nếu thế thì tui sẽ toại nguyện cho cậu_Minh gian xảo nói ( Dạo này Minh nhà ta cực kì gian xảo luôn, mất hình tượng lạnh lùng quá )
 _Thôi khỏi...cậu nhớ mặt cậu đó_Nó nói rồi bỏ chạy như gặp ma, khuôn mặt giờ phút này đã ửng hồng , Minh nhìn theo chỉ biết lắc đầu cười trừ
 _Lúc nãy mày làm gì nó mà nó chạy như ma đuổi vậy_Ông Bảo từ đâu bước vào hỏi
 _Ko có gì chỉ là tao lỡ chạm vào chỗ ko nên chạm thôi_Hắn đáp lại
 _Hả là sao tao ko hiểu ? Nói coi mày đã làm gì nó ?_Ông Bảo truy vấn
 _Mày bớt nhiều chuyện đi, để tao làm việc _Minh nói tay đang cắt cà rốt
 _Thế mày định chừng nào mới để cho nó biết chuyện này_Ông Bảo lại tiếp tục bà tám
 _Chưa đến lúc mà mày hỏi nhiều thế để làm gì, đừng lải nhải xung quanh tao nữa mày mà còn hỏi nữa thì lát nhịn đói luôn đi_Minh hù dọa
 Ông Bảo ko nói gì lắc đầu rồi bước đi đang lúc ông Bảo sắp ra khỏi nhà bếp thì có tiếng gọi vọng ra
 _Khoan đã mày vào dọn chén đũa ra rồi hẳn đi_Minh nói
 _Biết ngay là ko có chuyện gì tốt lành mà_Ông Bảo hậm hực tiến vào dọn chèn đũa
 20 phút sau
 _Linh khùng xuống ăn cơm đi mày, đừng có đói quá nghĩ quẫn rồi gặm gối luôn nha mẹ_Ông Bảo chọc
 _Yên tâm mẹ ko có điên như con đâu, mẹ đang xuống nè, à con rót giùm mẹ ly nước luôn_Nó giễu lại rồi bước xuống cầu thang
 _Con quỷ cái, mày được lắm mày nghĩ sao tao đường đường là anh mày mà phải đi rót nước ày hả
 _"Thì ko phải hồi năm lớp 1 2 đã từng học bài Làm anh khó đấy phải đâu chuyện đùa... nói chung là phải nhường nhịn em gái mình chẳng lẽ ngay cả đạo lý này 2 cũng ko biết vậy thì 2 thua xa 1 đứa bé cấp 1, à đúng rồi con Hoa có đứa em đang học lớp 1 có gì em bảo nhỏ dẫn con bé qua dạy 2 nha_Nó lại tiếp tục trêu làm cho ông Bảo á khẩu, nói ko được lời nào, khuôn mặt đang đen lên từng đợt chỉ cho đến khi
 _2 người ko vào ăn cơm thì nhịn đi nhá, tui đã nấu ăn ấy người mà ko ai ăn vậy tui ăn 1 mình_Minh nói
 Nó quay qua nhìn hắn khuôn mặt lại 1 lần nữa trở nên ửng hồng, ko nói gì nó bước vào bàn ăn, mặt cứ nhìn chằm chằm vào thức ăn mà ko dám ngẩng đầu lên nhìn hắn
 Phải công nhận là hắn nấu ăn rất ngon, có thể nói so với mẹ thì ngang bằng. Ông Bảo ngồi kế bên cứ tấm tắc khen ngon mãi. Nếu mà lúc nãy sự việc kia ko xảy ra thì có lẽ giờ này nó cũng như ông Bảo hoặc có thể là nói còn nhiều hơn
 _Ê...Linh khùng sao im re vậy, tao nhớ lúc nãy mày còn sôi nổi lắm mà hay là thần linh hiển nhiên, vì thương tao phải chịu áp bức bóc lột giữ quá nên ổng đã hóa phép ày căm luôn rồi. Nếu thế thì tao phải cúng 1 nãi chuối ấy ổng mới được, tạ ơn trời phật..cầu trời phật cho nó căm luôn đừng nói chuyện nữa_Ông Bảo chắp tay cầu nguyện
 _Giờ em mới nhận ra 1 điều 2 nên qua nhà con Hoa kêu con em nhỏ chơi chung với 2 đi, em thấy hai người rất hợp, nghĩ sao từng tuổi này còn tin vào thần tiên chậc chậc...em nghĩ có lẽ 2 bị uống nhầm thuốc nên biến thành trẻ con rồi ngoan ăn cơm đi em thương _Nó quay qua đốp chát
 _Trời ơi là trời sao con muốn giết con quỷ này quá_Ông Bảo hét to (chị kế bên anh luôn đó sao anh ko giết đi còn cầu trời làm gì) sau đó nhìn qua Minh như cầu cứu
 _Ăn nhanh lên tui với cậu ôn bài_Hắn hối thúc
 _Trời đánh còn tránh bữa ăn mà chẳng lẽ cậu cũng ko biết đạo lý này nếu thế thì cậu gia nhập với ông Bảo qua nhà con Hoa chơi luôn đi_Nó càm ràm
 _Tui chỉ nói thôi mà ai mượn cậu trả lời, chẳng phải lúc nãy cậu nói là tui có quyền gì mà ngăn cản cậu sao chẳng lẽ bây giờ cậu đáp lại chính là cho tui cái quyền được ngăn cản cậu sao_Minh
 _Cậu...được rồi tui ko ăn nữa là được chứ gì_Nói rồi nó đứng dậy mở tủ lạnh lấy ly nước uống 1 hơi
 _À quên nữa 2 ăn xong nhớ rửa chén nha ai bảo 2 ăn cuối cùng làm gì, ngoan em thương lát em mua kẹo cho ăn_Nó châm chọc làm ông Bảo tức điên lên nhưng ko làm gì được
 _Tui ở ngoài phòng khách chờ cậu_Hắn lững thững bước về phòng khách
 Phòng Khách
 Sau khi ôm 1 đống tập vở xuống, nó mệt mỏi thở như chưa từng được thở
 _Ko biết sao mà nhiều môn thế, mệt cả người_
 _Bây giờ chúng ta ôn môn gì trước_Hắn hỏi
 _Toán đi còn mấy cái môn nào liên quan đến lý thuyết tui tự học cũng được
 _Ừm vậy tui với cậu giải 1 số bài này đi_Hắn lấy trong cặp ra 1 cuốn Bồi dưỡng toán
 _OK
 10 phút sau
 _Ê...Minh bài này tui làm vậy là đúng chưa_Nó khó hiểu hỏi
 _Chỗ này cậu làm chưa đúng lắm cố gắng lên_Hắn ân cần
 _Haizz sao mà khó thế ko biết
 _Đáp án là 320 đúng ko dzậy, mệt quá đi_Nó than thở
 _Ko biết tui ra khác cậu
 _Đúng rồi mà ta, đâu đưa coi_Nó giật lấy cuốn tập của Minh
 _À thì ra là thế chỗ này tui làm nhầm sorry sorry ha ha_Nó cười trừ
 _Đến khổ với cậu đi thi mà kiểu này coi như thua_Hắn cốc đầu nó
 _Ây da đau quá, cậu đánh nhẹ tay thôi chứ , đầu tui mà bị gì làm tui quên hết bài là tui sẽ ko tha cho cậu đâu_Nó hăm he
 _Chán quá ăn bánh ko ? Tui đi lấy_Nó hỏi
 _Ừm cũng được_Hắn đáp
 Như chỉ đợi sự đồng ý của hắn nó chạy nhanh vào tủ lạnh lục lọi đủ chỗ lôi ra cả 1 đống bánh
 _Cậu ăn gì mà nhiều thế_Hắn hỏi
 _Sai, ko chỉ 1 mình tui ăn mà còn cậu nữa mà he he_Nó nói
 _Ê mà hình như tui thấy thiếu thiếu cái gì đó thì phải_Nó nhìn qua nhìn lại ngôi nhà rồi đưa ra quyết định
 _Khỏi nhìn nữa tui biết cậu đang thấy thiếu thiếu cái gì rồi_Hắn cười cười
 _Thiếu gì ?_Nó tò mò
 _Haizz thật là hết nói với cậu, ngay cả anh 2 mình mà cũng ko nhớ_Hắn
 _Hèn gì thấy thiếu thiếu, ủa mà ổng đâu ta_Nó thắc mắt
 _Hồi nãy tui thấy ảnh chạy lên lầu, chắc giờ đang đánh cờ với chu công rồi
 _Ờ mà tụi mình quan tâm ổng làm gì lo ăn đi, này bánh này ngon lắm_Nó chìa ra 1 bịch bánh mời hắn
 _Ko có độc gì đấy chứ_Hắn cười cười nói
 _Hứ...cậu ko ăn thì tui ăn chứ đừng có nói như thế_Nó lườm rồi cắn miếng bánh quy ngon lành
 _Ngon thật_Nó cảm thán, tay đang định đưa nữa miếng còn lại vào miệng thì bị giật lấy với 1 câu
 _Tui cũng muốn thử_Rồi hắn bỏ nốt nữa miếng bánh vừa giật được vào miệng nhai 1 cách ngon miệng
 _Ko sai, rất ngon_Hắn nói
 Nó từ nãy đến giờ vẫn đứng hình, người cứ đơ ra tim đập thình thịch, miệng ấp úng
 _Cậu....cậu...cậu_Nó
 _Cậu gì ?_Hắn hỏi
 _Cậu dơ bẩn thế, nếu thấy ngon thì lấy miếng khác ăn, cậu ăn như thế lỡ như chỉ là lỡ như tui bị bệnh si đa cậu ăn như thế rồi bị lây làm sao_Nó nói ( Ngoài sức tưởng tượng cứ tưởng chỉ sẽ đỏ mặt chứ ai mà ngờ...)
 Lần này đến lượt Minh nghe nó nói xong thì đơ ra như tượng nhưng sau 5 phút hắn trở lại bình thường chỉ biết lắc đầu cười khổ với nó thôi
 _Cậu yên tâm nếu cậu bị thì tui cũng sẽ bị
 Như đã hứa chap này t/g post dài á nha nên đừng bạn nào bảo t/g lười nữa ak, lâu lâu t/g cũng thấy mình siêng lắm chứ bộ *tự sướng*. À quên nữa thời kháo biểu của t/g thay đổi nữa rồi các bạn ơi cho nên lịch post sẽ như cũ nha Thứ 5 (hoặc thứ 6) và Chủ Nhật. Cuối lời t/g chúc các bạn có 1 ngày chủ nhật vui vẻ và ko quên cmt cho t/g nha
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
4 chương
26 chương
115 chương
30 chương
68 chương




