Chân tình người một đời không quên

Chương 21 : Quan hệ hợp tác

Hoa Sanh không có tâm trạng ăn hoa quả, cô nhìn Giang Lưu: “Tôi nghĩ có một số chuyện phải nói rõ với anh.” “Nói đi.” Giang Lưu thản nhiên. Hoa Sanh ngồi trên giường, đặt Tiểu Hắc xuống. Tiểu Hắc kêu meo meo rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô. “Giang thiếu.” “Khách sáo quá rồi, cô nên gọi là ông xã mới đúng.” “Ở đây không có người ngoài, tôi cũng không nhất thiết phải giả vờ. Giang thiếu, anh phải biết rõ một điều giữa chúng ta… chỉ là quan hệ hợp tác.” “Chính xác.” Giang Lưu gật đầu đồng ý. “Nên hai ta không phải là vợ chồng thật sự mà chỉ là kết hôn giả, anh hiểu không?” Hôn nhân hợp tác bây giờ rất nhiều, phần lớn là với những người đồng tính. Rất nhiều người đồng tính vì giấu gia đình xu hướng tình dục của mình nên sẽ tìm một người khác giới để kết hôn, nhưng sau khi cưới thì không ở cùng phòng cũng không tiếp xúc thân thể. Hình thức hôn nhân đó gọi là Hôn Nhân Hợp Tác. Giang Lưu gật đầu: “Nói tiếp đi.” “Nếu đã là giả thì anh đừng nghiêm túc quá. Dù sao chúng ta cũng chỉ là tạm thời. Anh có thể giúp nhà tôi giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt, tôi rất cảm kích nên mới đồng ý làm vợ hờ để giúp anh ngăn chặn những lời đàm tiếu ngoài kia. Nhưng mà anh cũng phải tự trọng một chút, ví dụ như vừa rồi, không tính chuyện nghe lén, anh còn tự tiện vào phòng tôi, anh không cảm thấy như vậy rất không lịch sự sao? Giang tiên sinh?” Hoa Sanh một hơi nói hết một đống đạo lý, tâm tình có chút kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu. Khiến cho Giang Lưu không nhịn được định nhéo một cái nhưng nghĩ lại thời điểm lúc này rất không thích hợp, giờ mà còn chạm vào cô nữa không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Cho nên Giang Lưu chỉ gật đầu, đưa tay gãi tai. “Giang tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ, chúng ta trừ quan hệ vợ chồng trên pháp luật, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ gì khác. Chúng ta độc lập về tài chính, tôi cũng sẽ không lấy một đồng tiền nào của anh. Thập Lý Xuân Phong là tài sản của tôi. Xuân Đào và Ngân Hạnh cũng là tôi trả lương cho họ.” “Có nghĩa là em sẽ bao ăn bao ở tôi đúng không?” Giang Lưu buồn cười nhìn cô. “Lẽ nào không phải sao?” Hoa Sanh tức giận hỏi ngược lại. “Đúng đúng, chính là đạo lý này.” “Cho nên anh đừng có quá đáng, ít nhất hãy tôn trọng sự riêng tư của tôi.” “Ví dụ như?” Giang Lưu nhíu mày. “Ví dụ như đừng có tùy tiện động vào đồ của tôi, muốn vào phòng tôi thì phải gõ cửa. Ngoại trừ trường hợp phải xã giao bên ngoài thì không được động chạm cơ thể… Mấy lời đùa giỡn tốt nhất cũng đừng.” “Chuyện này… hơi làm khó người khác đấy. Tôi cũng là thanh niên đã hơn hai mươi tuổi, vợ… lại xinh đẹp như hoa thế này. Cô nghĩ tôi là Liễu Hạ Huệ à, mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm không loạn ư?” “Anh… Lưu manh.” Hoa Sanh cho rằng thái độ hiện giờ của anh là đang bỡn cợt cô . “Được rồi, không giỡn nữa. Cô yên tâm, tôi hiểu rõ ý cô và cũng sẽ tôn trọng.” Nói xong, Giang Lưu đứng dậy, đến bên giường Hoa Sanh. “Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác nhìn anh. “Cô lo lắng thế làm gì, tôi chỉ muốn xem con mèo của cô thôi, rất đáng yêu.” Giang Lưu vuốt ve đầu Tiểu Hắc. “Tiểu Hắc rất sợ người lạ, coi chừng nó cào anh đấy.” Đúng là Tiểu Hắc rất sợ người lạ, thậm chí nó còn đề phòng không cho Xuân Đào và Ngân Hạnh chạm vào. Ngoại trừ Hoa Sanh ra bất luận là ai cũng không dễ gì chạm vào nó. Tiểu Hắc không phải loại mèo quý gì, chỉ là sáu năm trước khi ở núi Chung Thúy cô vô tình phát hiện một con mèo hoang. Hoa Sanh cảm thấy nó đáng thương nên đã nuôi nó đến tận bây giờ. Lúc Hoa Sanh nói câu kia thì đã muộn rồi, Giang Lưu đã làm thân ôm Tiểu Hắc vào lòng. Không ngờ nó không cào mà còn nũng nịu dựa vào lòng anh. Hoa Sanh bất ngờ đến mức trợn tròn mắt, mặt biểu lộ vẻ không thể tin được. “Nó đâu có hung dữ gì đâu, không giống với lời cô nói lắm.” “Trước đây nó không như vậy…” Hoa Sanh thể nào tin được Tiểu Hắc lúc nào cũng hung dữ lại có thể trở nên ngoan ngoãn như vậy trong lòng Giang Lưu. “Có lẽ là nó thích tôi đấy.” Giang Lưu rất vui vẻ, một tay đỡ Tiểu Hắc một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Chủ đề được chuyển sang Tiểu Hắc khiến cho không khí ngại ngùng vừa nãy không còn nữa. Giang Lưu ở lỳ trong phòng Hoa Sanh tới hơn hai giờ, còn ăn hết hoa quả vốn dĩ là chuẩn bị cho cô. Cuối cùng thấy Hoa Sanh đã buồn ngủ anh mới lưu luyến trở về phòng của mình. Buổi tối trong khi dọn dẹp vệ sinh, Ngân Hạnh còn đùa với Xuân Đào: “Xuân Đào, chị nói xem tiểu thư nhà chúng ta với cậu chủ cứ ở cùng nhau thế này có khi nào sẽ yêu cậu ấy luôn không?” “Cái này khó nói lắm, cậu chủ là người rất ưu tú, để xem sau này đối với tiểu thư nhà mình như thế nào đã. Theo chị thấy, tiểu thư mình tuy rằng tính cách lạnh lùng nhưng cũng không phải là người lòng dạ sắt đá. Nếu như cứ đối xử tốt với cô ấy, dù cho có là sắt đá cũng sẽ lung lay thôi đúng không?” Vừa lúc Giang Lưu tỉnh giấc để đi uống nước, những lời vừa rồi anh đều nghe thấy, tâm trạng đột nhiên vô cùng vui vẻ. Sau này như thế nào anh không dám nói trước nhưng hiện giờ anh rất thích nha đầu Hoa Sanh này. Cảm thấy cô rất thú vị, nhất là dáng vẻ lúc tức giận, anh thấy đáng yêu vô cùng.