Chân tình người một đời không quên
Chương 19 : Không cam tâm
Không có ai có thể hiểu được tâm trạng của Tạ Đông Dương, ngay đến chính bản thân Tạ Đông Dương còn không thể hiểu nổi.
Đúng năm giờ chiều ở quán bar của Tạ Đông Dương, tên xã hội đen Đức Tử đã có mặt. Hắn cầm theo một chiếc túi da bò.
“Nhị thiếu, tư liệu chỉ có từng này, mời cậu xem.”
Tạ Đông Dương miệng ngậm thuốc lá, rút ra một xấp tiền mặt, nhìn qua có lẽ cũng phải năm bảy chục ngàn.
“Nhị thiếu, tôi làm việc cho cậu không phải vì những thứ này.”
“Cầm lấy đi, cậu cũng còn đàn em nữa, bọn họ cũng phải ăn cơm chứ.”
Đức Tử chỉ cười rồi nhận tiền của Tạ Đông Dương.
Tạ Đông Dương không thể chờ đợi thêm vội vã mở chiếc túi da bò ra. Hắn rút từ trong túi ra một xấp ảnh, đúng là ảnh từ nhỏ tới lớn.
Đầu tiên là bức ảnh lúc tầm bốn năm tuổi. Tấm hình này rất giống với dáng vẻ hiện tại của cô, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây chính là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng. Cô bé trắng tinh, khi cười còn có má lúm đồng tiền nữa.
Bức ảnh đó là khi Hoa Sanh chụp chung với bà cụ Hoa. Trong ảnh cô mặc một bộ đồ có thêu một bông màu trắng rất trang nhã. Hai búi tóc nhỏ được búi hai bên, cực kỳ đáng yêu.
Đến cả người không thích trẻ con như Tạ Đông Dương nhìn cũng cảm thấy yêu thích vô cùng.
Bức ảnh tiếp theo xem chừng khi cô mười một hay mười hai tuổi. Đây là ảnh chụp khi cụ bà Hoa đưa cô đi thi đàn tranh ở phía Nam. Chỉ là một ảnh chụp nửa khuôn mặt nhưng cũng có thể thấy được nhan sắc hơn người.
Sau đó là đến bức ảnh chụp ở buổi hôn lễ. Ngày hôm đó cô đã chủ động hôn Giang Lưu. Khoảnh khắc cô nhấc lên khăn voan lên, bên dưới có cánh truyền thông đã chụp lại được, tuy không rõ nét lắm, hơi mờ ảo một chút nhưng cũng có thể nhìn ra đó chính là cô.
Bức ảnh này quả thực đã khiến ai đó đau lòng. Đối tượng được hôn là Giang Lưu, vì thế Tạ Đông Dượng tiện tay xé luôn bức ảnh.
“Chỉ có ba tấm này thôi à?” Hắn hỏi Đức Tử.
“Haiz, Nhị thiếu gia đừng coi thường ba tấm ảnh này, ba tấm này đều phải qua rất nhiều người mới có thể lấy được đó. Cô tiểu thư này của nhà họ Hoa sống quá kín đáo. Cậu nghĩ xem chưa từng đến trường đi học, kể cả bạn học cũng không có. Chỉ sống trên núi Chung Thúy, hàng xóm cũng không, thậm chí chúng tôi còn không thể tiếp xúc với người giúp việc bên cạnh cô ấy.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu về đi.”
“Vâng, có việc gì thì cậu cứ sai bảo ạ.”
Sau khi Đức Tử đi, Tạ Đông Dương lấy một bản tư liệu ra xem. Không biết thì thôi chứ vừa nhìn là đã khiến người ta kinh ngạc.
Tuy rằng không đến trường đi học nhưng trời ơi cô thật sự đã học rất nhiều. Không kể đến Tứ thư ngũ kinh, cô còn am hiểu sâu rộng kiến thức ở nhiều lĩnh vực.
Ngoài ra, bà cụ Hoa cũng đã mời rất nhiều giáo viên nước ngoài về dạy cho cô, cô biết thành thạo sáu thứ tiếng: tiếng Anh, Nga, Pháp, Đức, Tây Ban Nha và Nhật Bản.
Đàn tranh, đàn tì bà, sáo trúc, violon và các nhạc cụ cao cấp khác cô đều biết.
Thêu, hội họa, golf, cưỡi ngựa, bắn cung cô cũng tinh thông.
Điều khiến Tạ Đông Dương kinh ngạc nhất là người phụ nữ này lại còn có cả chứng chỉ đua xe?
Đây là thần tiên gì vậy chứ? Cô gái này là do Vương Mẫu nương nương nuôi lớn hay sao?
Người này tuy không đi học nhưng còn lợi hại hơn cả người chỉ dành cả đời để đi học.
Tạ Đông Dương bỗng nhiên rất hối hận, tại sao trước khi kết hôn hắn không tra cho rõ ràng, lại đi nghe mấy lời đồn không đáng tin kia…
Bây giờ biết thì cũng quá muộn, cô dâu đã không còn là của hắn nữa. Nghĩ đến đây hắn liền nổi trận lôi đình, tức tối dập tắt điếu thuốc đang hút dở rồi bỏ đi…
Hắn định sẽ về nhà nhưng vừa ra khỏi quán bar đã bị Lương Tiêu Tiêu chặn lại.
Lương Tiêu Tiêu là ai? Chính là nhân vật nữ chính trong đoạn clip hắn công khai trong buổi hôn lễ lần trước, một diễn viên không mấy nổi tiếng.
“Đông Dương, mấy ngày nay sao anh lại trốn tránh em?” Lương Tiêu Tiêu lập tức nép vào người hắn làm nũng.
“Cái quái gì thế này?”
Tạ Đông Dương cảm thấy vô cùng phiền phức. Không khách sáo lập tức đẩy Lương Tiêu Tiêu ra. Hắn không thích kiểu ẻo lả như bạch tuộc của cô ta, vừa thấy đã sáp vào người khác.
“Anh nói xem có chuyện gì mà mấy hôm nay cứ cố tình trốn tránh em vậy? Gọi điện thoại anh cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, anh định chơi trò mất tích với em hả?”
“Không phải mất tích.”
“Vậy sao phải né tránh em, hay là đang giận dỗi chuyện gì?”
Lương Tiêu Tiêu cũng biết chuyện ngày hôm đó mình đã đùa hơi quá trớn, đúng là cô ta muốn tạo scandal để đánh bóng tên tuổi, nhưng thật lòng cô ta không muốn để mất Tạ Đông Dương nên mới cố tình phá hoại hôn lễ của hắn.
Vì thế buổi tối hôm trước, đã cố ý bỏ thuốc ngủ vào rượu của Tạ Đông Dương. Mục đích là để sáng hôm sau hắn không dậy được. Không chỉ vậy cô ta còn gọi rất nhiều phóng viên đến chặn trước cửa phòng khách sạn của bọn họ để lấy tin tức.
Lập tức sự việc đã được người dân cả thành phố chú ý, Lương Tiêu Tiêu cũng nhờ đó mà từ một ngôi sao hạng bét trở nên có tiếng tăm hơn.
Mấy ngày nay các công ty tìm đến để hợp tác với cô ta cũng nhiều không xuể, nhưng cô ta không có tâm trí nào để ý đến.
Hai người ở bên nhau cũng đã hơn ba tháng, Tạ Đông Dương đối xử với cô cũng không tệ, mua nhà, mua xe, thậm chí trong ngày sinh nhật cô còn hao tâm tổ chức chuyến du ngoạn lãng mạn trên khinh khí cầu để tặng cô.
Trong thâm tâm cô cảm thấy chẳng cần phải nổi tiếng, chỉ cần có thể giữ được trái tim của Tạ Đông Dương là đủ lắm rồi. Ít nhất cả đời sẽ không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Thế nhưng cô ta không thể nào ngờ tới sau chuyện đó Tạ Đông Dương liền tránh mặt, khiến cô ta rất hoang mang.
“Giận sao? Chẳng đáng chút nào.”
“Đông Dương, em sai rồi, em làm như thế cũng là vì em quá yêu anh thôi. Em không nỡ rời xa anh, sợ anh rời bỏ em nên em mới làm vậy. Bây giờ em không cần nổi tiếng gì cả, em cũng không muốn sống trong giới giải trí nữa, em chỉ muốn yên bình mà sống bên cạnh anh và con của chúng ta là đủ rồi. Từ nay em sẽ không làm như thế nữa. Em hứa sẽ không chọc anh giận nữa.”
Lương Tiêu Tiêu chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống đất để cầu xin nữa mà thôi.
Thực ra cô ta cũng khá xinh đẹp, tuổi cũng không lớn lắm, lại còn tốt nghiệp học viện âm nhạc.
Lúc trước cô ta có thể gặp gỡ Tạ Đông Dương là nhờ một buổi họp mặt của giới con nhà giàu. Khi cô ta hát bài “Tả Thủ Chỉ Nguyệt” của Tát Đỉnh Đỉnh quả thực rất hay, Tạ Đông Dương liền bị giọng hát đó cuốn hút.
Có điều là Tạ Dông Dương thay nhân tình như thay áo, những mối tình của hắn thường duy trì không được bao lâu. Cuộc tình này của bọn họ cũng đã được hai ba tháng, dù cho không xảy ra chuyện đó thì Tạ Đông Dương cũng đã chán rồi.
Hắn cảm thấy tất cả phụ nữ đều giống nhau, chỉ cần cho tiền là có thể vui như mở cờ trong bụng. Nói trắng ra là chỉ cần cho tiền là có thể lên giường được rồi.
Nói chia tay một cái liền khóc lóc ỉ ôi, một chút tôn nghiêm cũng không giữ lại.
“Cô về nhà trước đi, tôi còn có việc.”
Tâm tư Tạ Đông Dương không đặt trên người cô ta, hắn cảm thấy phiền phức, chỉ muốn về nhà.
Lương Tiêu Tiêu lại cứ không chịu buông tay, càng ôm chặt lấy tay Tạ Đông Dương mà khóc lóc.
“Đông Dương...”
“Lương Tiêu Tiêu, cô đã bị đá rồi, cô biết không hả?”
Lương Tiêu Tiêu càng khóc to hơn.
“Em sai rồi, Đông Dương, em không dám làm những chuyện như thế nữa đâu, em hứa sau này anh nói gì em cũng nghe, được không?”
Tạ Đông Dương ghét bỏ hất tay cô ta ra: “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ cứ khóc lóc mãi như thế này.”
“Đông Dương...”
“Đừng có đi theo tôi nữa, nếu không cô sẽ hối hận đấy.”
Tạ Đông Dương một khi đã tức giận thật sự rất đáng sợ, hắn chỉ tay vào Lương Tiêu Tiêu mà nói khiến cô sợ đến mức không dám tiến lên nữa.
Hắn lên chiếc Ferrari màu đỏ, nổ máy phóng đi.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
41 chương
118 chương
60 chương
10 chương
56 chương
159 chương








