Chuyện này Giang Vạn Lí vẫn luôn nhớ rất kỹ, chỉ là sau khi vết thương đỡ hơn A Đoàn vẫn rất bận, nên không nói đến chuyện này nữa. Tạ ơn đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể so với gia được đúng không? Nếu bị gai biết được tiểu thư đi gặp người khác mà bỏ qua người, người kia sẽ không có ngày nào sống dễ chịu rồi. Đây là vì tốt cho nàng ta! Trong tâm không có chút áy náy nào dặn dò người đi xử lý việc này, canh chừng tiểu thư vẫn quan trọng hơn, bệnh phong hàn còn chưa khỏi hẳn, nếu không canh chừng người, nhỡ người ra ngoài chạy một vòng, có khi lại phải uống thuốc nữa. Lúc Giang Vạn Lí dặn dò người làm A Đoàn cũng tìm được việc để làm, bây giờ Tam ca còn chưa đến biên quan, đường xá xa xôi cũng không có cách nào viết thư. Trước tiên viết thư cho Tam ca, sau đó làm hà bao còn nợ cho Nhị ca, còn Đại ca nữa, hai hôm nay đúng lúc có thời gian. Lúc A Đoàn luyện chữ không cần người hầu hạ bên cạnh, vẫn luôn tự mình mài mực. Thứ nhất cũng là rảnh rỗi, thứ hai là cũng muốnhoạt động cổ tay một chút, viết dài cũng không sợ mỏi. A Đoàn tự làm việc của mình, Giang Vạn Lí tiến lên cắt bớt nến làm sáng lên một chút sau đó cũng lui ra ngoài, đứng chờ sau cửa cùng Bán Đông. Bán Đông thấy Giang Vạn Lí không tiếng động lùi ra sau thì biết là tiểu thư muốn ở một mình, cũng không hỏi cái gì, chỉ cần thận nhìn thoáng qua Giang Vạn Lí, mím môi cười cười, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Mặc dù tuổi tác hai người cũng không cách nhau nhiều lắm, cũng đều là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhưng trong lòng Bán Đông thầm nghĩ, người này mình không thể đắc tội được. Ngày thường thì tốt, Giang công công rất thích cười, cũng có thể nói đùa, nhưng một khi gặp được việc gì liên quan đến tiểu thư, thì vô cùng nghiêm túc. rõ ràng là một khuôn mặt thích cười, nhưng một khi hắn nhếch môi lên, Bán Đông liền cảm thấy thật là dọa người. Nhìn thấy tình trạng của cô nương ở đối diện, Giang Vạn Lí có thể không biết nguyên nhân sao? Áy náy không biết có nên nói không, cuối cùng cũng không nói. Thoáng hắng giọng ho nhẹ hai cái, sau đó nhìn thấy Bán Đông ngẩng mạnh đầu lên, thậm chí thân người cũng hơi lui về sau, ánh mắt bất an cũng luốn cuống. Mình có dọa người như vậy không? Giang Vạn Lí bật cười. “Hôm qua là ta quá vội, không phải là ta cố ý dọa ngươi, ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư.” Mắt Bán Đông trừng càng to, há mồm muốn nói lại nhưng Giang Vạn Lí không cho nàng cơ hội “Về sau ta sẽkhống chế, việc làn này là ta không đúng. Đợi lát nữa tiểu thư có khách, ngươi đi chuẩn bị điểm tâm đi.” nói xong phất tay để Bán Đông nhanh đi chuẩn bị, chân mày cũng hơi hơi nhíu, nhìn bộ dáng có chút không kiên nhẫn. Bộ dáng này làm những lời Bán Đông muốn nói bị chặn trở về, gật đầu, nhẹ nhàng nhưng rất nhanh đã biến mất trước mặt Giang Vạn Lí. Sau khi Bán Đông đi Giang Vạn Lí cũng thở ra một hơi, thậm chí còn dùng lực vỗ vỗ lồng ngực của mình. Sợ nhất là bộ dáng muốn nói không nói, muốn khóc không khóc, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng là được! Tức giận cũng được, căm phẫn cũng được, nói thẳng ra là được rồi, lại cứ muốn kìm nén rồi ngoài miệng lại còn nói những lời không thèm để ý! May là tiểu thư không như vậy. May mà mình thiếu mất một món đồ chơi (ý là thiếu mất cái ấy ấy đó), nửa đời sau cũng không cần lo lắng vấn đề này. Thời gian thật chuẩn, A Đoàn vừa bỏ thư vào phong thư thì Giang Vạn Lí đi vào “Tiểu thư, vị cô nương kia đã biết hơn nữa chuẩn bị xuất phát đến đây, chúng ta mau đi thay quần áo đi.” Vừa nói vừa nhận lấy phong thư từ tay A Đoàn. Có khách đến, tất nhiên phải thay quần áo, mặc quần áo ở nhà thì quá tùy ý, quan hệ cũng không thân cận đến mức đó. A Đoàn gật đầu, xoay người vào bên trong, Bán Đông đã chờ ở trong từ lâu. A Đoàn ngồi trước gương đồng nhìn hai tay Bán Đông linh hoạt qua lại trên tóc dài của mình, rất nhanh đã vấn xong một búi tóc tinh xảo, vừa chải đầu vừa hỏi “Hôm nay tiểu thư muốn cài hoa gì?” A Đoàn hạ mắt nhìn, bởi vì không cần ra ngoài cũng không phải là gặp khách quý, Bán Đông cũng chỉ lấy ra trang sức bình thường. Bên cạnh có một rương hoa An Dương phái người đưa từ trong cung ra, đẹp thì đẹp nhưng tiếc là mình cũng không quá yêu thích. Tầm mắt đảo qua mấy rương trang sức, cuối cùng quyết định lấy một bộ Phỉ thúy màu xanh lục, hợp với bộ quần áo màu xanh hôm nay. Bán Đông khom người lấy gì đó, A Đoàn mở miệng “Đó là người như thế nào, đi lại thân cận với ai?” Động tác của Bán Đông vẫn không ngừng. “Giang công công vừa nói cho nô tỳ, là tứ phẩm, phụ thân của nàng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, nói là làm quen rất thanh liêm.” Dừng lại một chút lại nói “Giang công công nói người nọ có chút cổ hủ, chính là chính, tà là tà không được có chút trung gian nào, ở Hàn Lâm Viện vài năm mới lên đến được tứ phẩm.” “Là thi đậu khoa cử.” A Đoàn cầm khuyên tai đồng bộ ở trên bàn trang điểm đeo vào. Ngọc này là cùng một bộ, khuyên tai chạm khắc thành Thu Cúc, hình tròn nho nhỏ, nhìn rất tinh xảo rất khác biệt. “Xác định không đi lại với bất cứ kẻ nào sao?” Bán Đông lắc đầu, trang sức đã đeo xong, đang lấy lược được dấp nước nhẹ nhàng chải xẹp phần tóc có chút rồi “không có, Giang công công nói người nọ không hòa đồng với mọi người, chỉ yên ổn trong Hàn Lâm Viện, không qua lại với ai. Hơn nữa hắn rất không biết xử sự, rất nhiều người cũng khôngmuốn giao du với hắn.” đã chải tóc xong, A Đoàn đứng dậy, khom người sát vào để nhìn mặt mình, vỗ nhè nhẹ. Hôm qua bị bệnh, hôm nay sắc mặt hơi không tốt, nhìn hơi tái nhợt, nhưng mà cũng không thích trang điểm. Hơn nữa mẫu thân cũng nói, cô nương trẻ tuổi, không trang điểm chính là đẹp nhất. Nhìn rương trang điểm, suy nghĩ nữa ngày cuối cùng vẫn cầm lấy som điểm nhẹ lên môi. Nhấp môi vài lần, môi có chút hồng hào, trên mặt cũng tốt hơn. Bây giờ mới hài lòng, xoay người ra bên ngoài ngồi đợi. Ai ngờ vừa ra ngoài thì thấy Giang Vạn Lí ôm một rương gì đó đi đến. Tò mò tiến lên “Ngươi xách cái gì vậy?” Giang Vạn Lí nhẹ nhàng buông rương trong tay ra, vẫn thở hổn hển, cũng không trả lời, mở nắp ra để A Đoàn tự mình nhìn. A Đoàn còn chưa nhìn thấy, mũi động đậy, sau đó kinh ngạc mở miệng “Đào?” Cúi đầy nhìn vào, thật sự là đào, hơn nữa mỗi quả vẫn còn tươi, đỉnh chóp có nhàn nhạt màu phấn hồng. “Bây giờ không phải mùa đào, ngươi kiếm ở đâu ra vậy?” Giang Vạn Lí cười hì hì trả lời “Nô tài cũng không biết từ đâu tới, là Hoàng Hậu nương nương cho người đem đến. Người nọ còn nói, là từ chỗ rất xa khẩn cấp đưa tới, tổng cộng có mấy rương như này, đưa lại đây cho tiểu thư một rương này.” Lúc nói đến Hoàng Hậu nương nương còn cố ý nhấn mạnh. không ngừng nháy mắt với A Đoàn, không cần nghĩ cũng biết là ý của ai. A Đoàn liếc Giang Vạn Lí một cái, cúi đầu nhìn rương đào không tiếp lời hắn, chỉ là hai gò má lặng lẽ hiện lên vệt đỏ ửng. Giang Vạn Lí nhìn thấy cũng không dám trêu đùa, chỉ mong cuộc sống này cứ trôi qua như vậy, tiểu thư cùng với gia cứ sống cùng nhau hài hòa như vậy thì tốt. A Đoàn cầm một quả ở trong tay, vừa một nắm tay, ở bên ngoài còn có lông tơ, cầm trong tay cũng ngửi được mùi đào. Xoay người đưa cho Bán Đông “Vẫn quy tắc cũ, đưa cho mẫu thân một phần ba, cho đại ca với nhị ca một phần ba, còn lại chia thành hai phần, một phần đưa đến cho nhị phòng đi.” một rương đào to, cuối cùng A Đoàn còn không đến mười quả. Miệng Giang Vạn Lí cong lên không lên tiếng, sắc mặt vui vẻ đã biến mất, Bán Đông bĩu môi lên tiếng, nhưng cũng không có hành động gì. Cuối cùng bực bội lên tiếng “không phải là nô tỳ không đi, tiểu thư, đưa cho Đại phu nhân cùng hai vị thiếu gia là điều nên làm, nô tỳ không dám nói gì, nhưng vì sao phải đưa cho nhị phòng chứ?” Những điểm tâm ngày bình thường thì cũng thôi đi, tiểu thư hai ba ngày lại được trong cung ban thưởng, không nói tiểu thư, ngay cả bọn nha hoàn cũng được ăn ngon, ăn đến chán rồi, đưa cho nhị phòng thì cũng thôi. Nhưng mà đào này thì sao? Sắp vào đông rồi, đào này còn có thể ăn. Ở trong cung có mấy rương, bây giờ rất đắt, đưa cho các nàng làm gì? Tặng cho các nàng cũng khôngnhận được một lời cảm ơn, còn bị nói vô cùng chua ngoa! A Đoàn buồn cười nhìn vẻ mặt không bằng lòng của Bán Đông, cười mắng “Ta để ngươi thiếu ăn hay thiếu uống? Mấy quả đào cũng tiếc, ra ngoài đừng nói là nha hoàn của ta!” Bán Đông cứng cổ “Nô tỳ chính là không vui! Đưa cho các nàng mà ngay cả những lời tốt đẹp cũng không được nghe! Nhị phu nhân cả ngày ở trước mặt Đại phu nhân giả vờ ôn hòa, còn trên thực tế thì sao? Mang những quả này qua, ngay cả nước trắng cũng không được uống!” Đưa cho phu nhân cùng hai vị thiếu gia, không chỉ có tiền thưởng còn có trà nóng, hơn nữa mỗi lần tằng đồ qua, cũng có thể mang một đống đồ gì đó trở về. Còn Nhị phu nhân thì sao? Phi, vắt cổ chày ra nước (ý chỉ keo kiệt), chỉ có vào không có ra, còn phu nhân thì sao, còn không hào phòng bằng quản gia bà tử! “Ha ha.” A Đoàn bị bộ dáng keo kiệt của Bán Đông chọc cười vui vẻ một lúc, một lúc lâu mới khôi phục cố gắng nghiêm mặt “Hồ đồ, chủ tử đúng sai ngươi có thể nói sao? Lần sau lại để cho ta nghe được những lời này, xem ta có đánh miệng ngươi không!” Liếc mắt trừng Bán Đông mới nói “Nhanh đi đưa ta còn có thể để lại cho ngươi hai quả, nếu chậm trễ, ta sẽ để cho người khác ăn!”