Nhìn Tô Xích Cảnh đưa rượu qua, An Nguyệt Lê chần chừ giây lát, hắn đến tìm Tưởng Niệm, lúc này lòng nóng như lửa đốt, ở đâu ra nhàn nhã thoải mái uống rượu chứ? “Thật ngại! tôi không uống rượu.” nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn cũng không hề áy náy.(>< ko uống ứ… hum kia ai mới loạn tình..>