Cả thiên hạ hay chốn thâm cung
Chương 7
Vốn là một ngày đẹp trời , lại bị cái lão già điên kia phá hỏng , cô buồn bực , hiện tại tất cả những thứ vào trong mắt cô bây giờ dù có đẹp đến thế nào , dễ thương đến thế nào cũng đều khiến cô cảm thấy khó chịu , chỉ muốn vứt quách đi cho rồi . Càng nghĩ càng tức mà , tâm trạng cô ngày càng u ám , bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một đống "cao thủ võ lâm " đến chặn đường , cô sửng sốt một chút , lại thầm nghĩ " Hôm nay có cần xui xẻo đến như vậy không ?" Đối với cái đám này , võ công của cô chỉ là mèo cào , tự bảo vệ bản thân không được thì thôi đi , lại còn phải bảo vệ cái lão già kia , dù sao người ta cũng vì đi theo mình mà bị bao vây , chẳng lẽ mình lại đi bỏ mặc người ta ? Hay là cô cứ trực tiếp chạy trước đi nhỉ ? Lão già này có làm sao không thì liên quan gì đến cô ? Dù sao thì cũng là lão tự mình đi theo cô mà , hơn nữa mọi hôm cũng không xui xẻo thế này , chắc hẳn là bị lão già này ám đi .
Ngọc Lưu Ly cô là người " dám nghĩ dám làm " , đầu vừa nghĩ như vậy , chân cô lập tức chạy với vận tốc ánh sáng , cực kì mất mặt mà chui vào một xó xỉnh không ai nhìn thấy rồi tập trung quan sát cuộc chiến giữa đám người " võ công cao cường " với một ông già quần rách áo rách . Kì lạ là đám người đó cũng chẳng thèm chú ý tới cô , không phải là đến ám sát cô à ? Hay là ám sát lão già kia ? Đám người không thèm nói một lời , trực tiếp động thủ , chiêu thức rất mạnh , nội công cao cường , hành động cũng cực nhanh , vậy mà chẳng hiểu sao lão điên kia lại cực kì ung dung đỡ lấy rồi đánh trả lại , nhìn chiêu thức của lão già kia , từ tốn nhưng không chậm , nội công thâm hậu nhưng lại như không muốn sát sinh , chỉ qua một khắc , cả đám người đã được giải quyết , chúng nằm hỗn độn trên mặt đất , nhưng lão ta chưa giết chúng , chỉ là đang hôn mê mà thôi , dù sao thì qua lần trọng thương này , bọn chúng cũng sẽ có một bài học nhớ đời .
Cô lon ton chạy về phía lão gia hỏa kia , cười cực kì chân chó:"Võ công của ngươi thực cao cường nha ~ Ta đổi ý rồi , ngươi còn muốn nhận ta làm đồ đệ không?"Lão ta liếc mắt khinh thường nhìn cô:"Tiểu nha đầu, sao ngươi có thể đáng xấu hổ đến mức này , hồi nãy không phải còn chê bai ta hay sao ?"Cô tiếp tục cười cười lấy lòng:"Ta sai rồi , lúc đó là ta nghĩ ngươi bị điên nga ~ Giờ nhìn thấy một thân võ công tuyệt thế của ngươi rồi , ta đương nhiên đổi ý" Cô tâng bốc lão ta lên tận mây xanh . Hai lỗ mũi của lão già kia tưởng chừng như sắp nổ đến nơi , cười cực kì sảng khoái , nói :"Tiểu nha đầu nhà ngươi thật biết nịnh nha ~ Mồm mép cũng thật dẻo đi. Được , ta đã nói là sẽ làm , ta đã hứa sẽ nhận ngươi làm đồ đệ , ta đương nhiên sẽ trở thành thầy của ngươi dù có chuyện gì đi nữa , ngươi không cần lo về việc đó! Đi! Chúng ta đi tiến hành nghi thức bái sư! "
Lão già mang theo cô "bay" đến một khu rừng nhỏ , cảm giác bay bay trên không này cũng rất dễ nghiện nha , thực sự rất tốt . Sau khi đến cửa rừng , lão ta dừng việc khinh công lại , dẫn cô đi bộ vào trong rừng , đi ngoằn nghoèo một lúc thì một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra , căn nhà gỗ nhỏ nhắn giản dị , nhưng lại đầy đủ tiện nghi , lão ta nói:"Sau khi con trở thành đồ đệ của ta , đây sẽ là nơi thầy trò ta học võ , con đã nhớ đường vào rồi chứ ? Sau này con muốn đến đây khi nào cũng được , nhưng đừng dẫn theo người ngoài ." Cô nhẹ gật đầu .
Sau một canh giờ loay hoay thực hiện cái "Lễ bái sư" kia , cô chính thức trở thành đồ đệ của sư phụ . Sư phụ hiền từ nhìn cô , nói:"Từ giờ trở đi Ngọc Lưu Ly con chính là đồ đệ của ta , ai cũng không được phép bắt nạt con , sư phụ giúp con chủ trì công đạo , thế nào ?" "Thưa sư phụ , đồ đệ đã rõ!"Cô dõng dạc hô." Được rồi, về nhà đi, hẳn là hôm nay con cũng đã mệt rồi ." "Vâng".
Khi làm nghi thức bái sư , cô đã nói tên họ của mình cho sư phụ biết , cũng nói ra thân phận của mình , nghe xong , sư phụ trầm ngâm trong chốc lát nhưng sau đó cũng không có gì khác thường , chỉ là đối với cô có thêm vài phần thương yêu , ánh mắt cũng trở nên hiền từ dịu dàng hơn . Cho tới bây giờ , cô cũng không biết tên thật của sư phụ là gì , lúc trước thì gọi người là "lão già điên" hiện tại thì gọi người là "sư phụ" , không thật sự biết thân phận thực của sư phụ , nhưng cô cũng không dám hỏi, chỉ cần biết người không phải là kẻ xấu là được rồi...
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
262 chương
36 chương
105 chương
58 chương









