Ngây ra vài giây, Hướng Vi chậm rãi rời khỏi lồng ngực của Giang Thành, trong lòng thầm chửi rủa Nhị Hắc: Nhị Hắc, mày hãy giải thích đi, tại sao lại như vậy? Nhị Hắc run lên: “Tiền bối, người nói đi.” So với Nhị Hắc thì lão yêu bình tĩnh hơn nhiều. Lão vung tay lên tạm ngừng thời gian, nghiên cứu Giang Thành trong chốc lát, đưa ra kết luận: “Không hay rồi, đường tình cảm lại bị sai rồi.” Hướng Vi: “….” Không thể tin được! Hướng Vi choáng váng mất vài giây, đỡ trán hỏi: “Lần này kịch bản là gì?” “Lần này không có kịch bản.” Lão yêu vuốt râu nói: “Mọi tình cảm của cậu ta đều chạy đến tương lai. Nên hiện tại, cậu ta không có tình cảm gì cả.” “…” Không có gì cả…. Thật không thể ngờ được. Hướng Vi lại bắt đầu choáng váng, hồi lâu mới chấp nhận được thông tin này: “Ý của ông là, Giang Thành bây giờ không thích tôi?” “Khụ…” lão yêu ho khan một tiếng, nói: “Là không còn thích cô.” “…” Cái này có gì khác nhau sao? Hướng Vi thầm hỏi. Lão yêu: “Cô đừng hoảng hốt. Chờ đến một ngày trong tương lai, cậu ta sẽ nhớ lại cô là mối tình đầu đã thất lạc nhiều năm của mình.” “….” Hướng Vi: “Lỡ may khi đó anh ấy đã yêu người khác tốt hơn thì sao? Nhớ tới tôi thì còn có tác dụng gì? Nối lại tình xưa sao?” Lão yêu bị hỏi đến nghẹn họng: “Đây đúng là một vấn đề khó.” Hướng Vi trừng mắt với lão yêu. … Ông mau trả lại bạn trai cho ta…. Lão yêu lần đầu bị một cô gái trừng mắt như vậy, chột dạ mà run đến rung râu, cười khan nói: “Nếu không… Ta đem cậu ta quay trở về?” Quay trở về? Làm thế nào để quay về? Chẳng lẽ lại mở ra một lỗ hổng thời gian? Vẫn là thôi đi. Chẳng may lại đem kí ức của Giang Thành trong tương lai về, đem về một kịch bản mới, như vậy lại càng phiền toái. Hướng Vi lắc đầu: “Cứ để vậy đi. Ít nhất kí ức hiện tại của anh ấy bình thường.” “Đúng đúng! Tuy rằng có chút tác dụng phụ, nhưng tổng thể lần thi pháp này vẫn là thành công. Ở trong lòng cậu ta, cô vẫn là người bạn quan trọng.” Lão yêu tủm tỉm: “Về chuyện tình cảm … cô theo đuổi lại cậu ấy thì mọi chuyện đều sẽ ổn.” Theo đuổi lại một lần… Hướng Vi nhớ tới câu Giang Thành nói khi vừa mới tỉnh dậy. Vi Vi, em định theo tuổi anh? Nên trả lời như thế nào đây? Nên trả lời thế nào Với tình hình trước mắt, phải trả lời như thế nào mới thỏa đáng? Hướng Vi càng nghĩ càng đau đầu, cảm thấy trả lời như thế nào cũng đều không thỏa đáng. Đúng vậy…Giang Thành bây giờ với cô không có tình cảm, với tính cách của anh, nghe được câu trả lời như vậy, chắc chắn sẽ đem cô đày vào lãnh cung. Không đúng… cái này nghĩa là cô sẽ không có bạn trai. Rốt cuộc, Giang Thành bây giờ không có cảm tình với cô, Nếu cô cũng không theo đuổi anh ấy, nghĩa là chỉ định làm bạn học? A a a a…… Cô chỉ có chỉ số thông minh trung bình, tại sao lại phải đối mặt với vấn đề tình cảm phức tạp như vậy chứ? Hướng Vi thở dài, hỏi Nhị Hắc: “Tao phải làm gì bây giờ?” Nhị Hắc cũng không biết phải làm sao. Để giúp chủ nhân thoát khỏi cô đơn, có thể nói nó đã hao tổn biết bao công sức, không nghĩ tới lại bị phá hủy trong một đêm. Điều này thật sự làm nó rất đau khổ. Điều chỉnh lại cảm xúc, Nhị Hắc nói: “Cô còn muốn cậu ấy làm bạn trai cô chứ?” Hướng Vi: “Tất nhiên.” Không hề suy nghĩ liền nói. Nhị Hắc: “Vậy theo đuổi cậu ấy đi.” “…” Nói thì dễ, nhưng vấn <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181117/butnoi-42.png" data-pagespeed-url-hash=1406033758 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">