Biên bức

Chương 26

Vạn người trên tiền điện đều rung động, gần như tất cả những người trong Thiếu Lâm tự đều tụ tập về đây. Xác Phương Mục Sinh đã hư thối, bốc lên từng đợt mùi tanh thối, mộn hạ đệ tự đều quỳ bên cạnh, cúi đầu rơi lệ. Thiên Cực cùng Địa Cực đứng trước xác Phương Mục Sinh, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày lưa thưa nhíu chặt. Bên cạnh bọn họ là một chiếc ghế, phía trên ghế có một người đang ngồi, chính là Tư Mã Phồn. Sắc mặt Tư Mã Phồn tái nhợt, tựa như trên người còn mang theo vết thương, vừa thấy Bạch Thiểu Tình, không ngờ lại mỉm cười tiếp chuyện, “Bạch Tam công tử.” Bạch Thiểu Tình sải thêm mấy bước, mấy người bên cạnh chăm chú nhìn y, đều tự động dạt ra. “Tư Mã công tử” Bạch Thiểu Tình đánh giá Tư Mã Phồn từ trên xuống dưới, lại cười nói, “Công tử đã trở lại?” Tư Mã Phồn thở dài, “Ngươi đương nhiên là hy vọng ta vĩnh viễn không về nữa.” Bạch Thiểu Tình lộ ra kinh ngạc bộ dáng, “Nga? Vì sao?” “Bởi vì chỉ cần ta sống trở về, là có thể vạch trần bộ mặt thật của hung thủ đã sát hại Duệ Trí đại sư cùng Phương chưởng môn.” Bạch Thiểu Tình hỏi, “Vậy là ai làm?” Y nhẹ nhàng hỏi một câu này, toàn bộ mọi người trong đại điện như ngừng thở, chờ đợi Tư Mã Phồn trả lời. Mấy người Thiên Cực cùng Địa Cực, còn có Thông Trí đại sư c Giới Luật viện Thiếu Lâm tự, cũng nhìn chằm chằm vào Tư Mã Phồn. Tư Mã Phồn mở miệng, chỉ nhả ra hai chữ, “Là ngươi.” Trăm ngàn ánh mắt, hoặc nghi ngờ hoặc kinh sợ, hoặc phẫn nộ hoặc tiếc hận, phóng về phía Bạch Thiểu Tình. Bạch Thiểu Tình nhìn về Thiên cực, sắc mặt Thiên Cực đã cực kì khó coi. Bạch Thiểu Tình cười hỏi, “Làm sao ngươi biết là ta?” “Ta tận mắt thấy.” Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, chém đinh chặt sắtnói, “Ta tận mắt đến ngươi giết chết Phương chưởng môn.” Toàn bộ điện xôn xao. Đám người bên cạnh Bạch Thiểu Tình vô thanh vô tức thối lui ba thước. Các đệ tử đang rơi lệ canh giữ bên xác Phương Mục Sinh, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiểu Tình, nắm chặt tay. Tiểu Mạc cúi đầu, nuốt hai ngụm nước miếng, nắm chặt tay Hiểu Kiệt, đứng sau Bạch Thiểu Tình. “Ta dùng thanh danh trăm năm của Tư Mã gia ta trong chốn võ lâm mà thề, ta tận mắt thấy ngươi giết Phương chưởng môn.” Tư Mã Phồn trầm giọng nói. Bạch Thiểu Tình nhưng không biết câu lên án đó quan trọng đến bao nhiêu, cười lạnh hỏi, “Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không lập tức hiện thân? Dến tận bây giờ mới mang theo xác Phương chưởng môn xuất hiện?” Tiểu Mạc tuy bị Hiểu Kiệt liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo, vẫn nhịn không được kêu to lên, “Đúng! Nếu ngươi thấy tận mắt, đương nhiên phải lập tức cùng huynh ấy liều mạng, hoặc là về đây nói cho chúng ta biết, vì sao lại trốn tránh nhiều ngày như thế mới xuất hiện? Rõ ràng là trong lòng mình có quỷ! Rõ ràng là ngươi… Là ngươi…” Lá gan cậu tuy lớn, nhưng cũng biết sau lưng mình có phần lớn đồng đạo võ lâm ở đây, chuyện đề cập tới lại là đại sự trong tương lai, nói sai một chữ chính là vạn kiếp bất phục. Nói xong lời cuối cùng, huyệt thái dương đã thình thịch đập, đầu lưỡi thậm chí còn hơi cứng ngắc. Hiểu Kiệt nắm lấy tay cậu, thanh thúy nói tiếp, “Rõ ràng ngươi mới là nội ứng của Chính Nghĩa giáo! Ngươi mới là hung thủ giết Duệ Trí đại sư cùng Phương chưởng môn! Thương thế trên người ngươi, nhất định là bị hai người bọn họ lưu lại!” Tiểu Mạc vừa kích động vừa phấn chấn, nhìn Hiểu Kiệt liều mạng gật đầu, “Đúng! Đúng! Hiểu Kiệt, Hiểu Kiệt, ngươi thật sự là… Hắc, ngươi thật sự là cực…” “Ngươi câm miệng cho ta.” Hiểu Kiệt hung hăng liếc cậu một cái, hạ giọng. Bạch Thiểu Tình vẫn cười đến phong lưu tiêu sái như cũ, mở miệng nói, “Tư Mã công tử, ngươi nghi ta, ta cũng đang nghi ngờ ngươi.” Ánh mắt mọi người đảo tới đảo lui giữa người Tư Mã Phồn và Bạch Thiểu Tình. Hai người này đều là nhân vật trác tuyệt bất phàm trong võ lâm, sinh ra trong tứ đại gia tộc, một thân võ công xuất thần nhập hóa, lại đều là thành viên của nhóm Đồ Long, cho dù có đánh vỡ đầu, cũng rất khó tin rằng thế gia đệ tử thế này lại chịu làm nội ứng cho Chính Nghĩa giáo. Nhưng hiện tại hai người đối chọi gay gắt, đều chỉ trích nhau là người của Chính Nghĩa giáo, để mọ người tận mắt chứng kiến. Khóe miệng Tư Mã Phồn cong lên thành độ cung như mỉm cười, không nhìn Bạch Thiểu Tình, lại nhìn Thiên Cực đạo trưởng.”Thiên Cực đạo trưởng, Duệ Trí đại sư chết, ngài cho rằng ai mới là hung thủ?” Hắn biết Thiên Cực là Duệ Trí là người đầu tiên chạy đến hiện trường, chắc chắc Thiên Cực biết trường kiếm trên ngực Duệ Trí thuộc về Bạch Thiểu Tình, cho nên mới muốn ông bày tỏ thái độ đầu tiên. Nhưng hắn không hề biết rằng sau khi Bạch Thiểu Tình trở về đã dùng thủ đoạn, lấy được lòng tin của Thiên Cực. Thiên Cực trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói, “Không có chứng cứ xác thực, không ai được nói người khác là hung thủ.” Tư Mã Phồn sửng sốt, nhìn về phía Bạch Thiểu Tình không lộ vẻ gì là khiếp sợ, biết gay không ổn, lập tức liếc mọi người xung quanh một vòng, trầm giọng nói, “Vừa nãy Bạch công tử hỏi ta, nếu chính mắt thấy Phương chưởng môn bị y đôc thủ, vì sao không lập tức vạch trần y.” Đây chính là nghi vấn trong lòng mỗi người, ai cũng chăm chú nhìn Tư Mã Phồn, chờ hắn nói ra đáp án. Tư Mã Phồn chờ đến khi toàn bộ điện không còn âm thanh nào, mới chậm rãi thở một hơi, để mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của hắn. “Xưa nay Tư Mã Phồn biết Chính Nghĩa giáo âm hiểm độc ác, mà với tài ăn nói của Bạch Thiểu Tình công tử, nếu như không có chứng cứ xác thực, cho dù ta có ra mặt chỉ rõ, cũng sẽ có khả năng sẽ bị y cắn ngược lại một nhát. Bởi vậy khi ta phát hiện Bạch Thiểu Tình là nội ứng của Chính Nghĩa giáo, ta không hề động thủ, mà là lặng lẽ đi theo sau y.” Giải thích này rất hợp tình hợp lý. Tiểu Mạc nghe ngữ khí tự tin của hắn, trên trán toát mồ hôi lạnh, hầm hừ, “Có cái gì cứ việc nói thẳng, ta thấy ngươi thế nào cũng như đang vu oan hãm hại.” Ánh mắt Tư Mã Phồn sắc bén, thản nhiên đảo qua Tiểu Mạc, lại thu lại ánh mắt, từ từ nói, “Khinh công của Bạch công tử rất cao, ta tân tân khổ khổ theo cả một buổi tối mới phát hiện y xuống núi là vì bàn bạc với một người khác. Ngữ khí người đó đối với Bạch công tử cực kì cung kính, gọi y là…” Hắn liếc nhìn Bạch Thiểu Tình, cười nói, “Biên Bức công tử.” Mọi người ồ lên. Mấy năm trước Biên Bức giết chóc vô số, trộm võ công các nhà, lầm mất mặt hầu hết các đại môn phái, hóa ra lại chính là Bạch Tam công tử ngọc thụ lâm phong, phong độ có thừa này sao? Sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch, thân thúc thúc Ngọc Tiêu Tiêu Chính Ngôn vùng Thái Hồ của cậu, cũng là chết trong tay Biên Bức, cái gáy như bị cây búa đập một cái, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Thiểu Tình. Bạch Thiểu Tình chẵng những vẫn như cũ, còn hỏi ngược lại, “Ta thật thực muốn biết, Tư Mã huynh rốt cuộc tìm được chứng cứ xác thực gì để chứng minh ta là Biên Bức của Chính Nghĩa giáo?” “Có người làm chứng.” “Nga.” Bạch Thiểu Tình khẽ lên tiếng, nhìn như không để ý chút nào, nhưng lại âm thầm than. Tư Mã Phồn cố ý đưa người tới đây, lại lập tức lột trần thân phận của y, có thể thấy đã sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Sau này, cho dù y có vạch tràn thân phận của Tư Mã Phồn, cũng sẽ bị coi là cắn ngược lại. Đáng hận mình lại không cẩn thận như vậy, dễ dàng rơi vào bẫy của Tư Mã Phồn. Hiện giờ toàn bộ đại điện đều là người trong võ lâm, một khi nhận định y là Biên Bức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Bị giết thì thôi, chỉ sợ bị Tư Mã Phồn lại muốn bắt sống, lăng nhục y. “Chính là kẻ đã bàn bạc với y. Tư Mã Phồn học nghệ không tinh, không dám vạch trần chân tướng trước khi cùng liều mạng với Biên Bức công tử, nhưng muốn bắt một phân đàn chủ của Chính Nghĩa giáo, vẫn là có thể.” Hiểu Kiệt cười lạnh nói, “Ngươi tùy tiện tóm một kẻ ra dây, tưởng là có thể vu oan sao?” Nàng dù đang cười lạnh, nhưng thanh âm đã hơi run rẩy. Tư Mã Phồn ôn hòa thoáng nhìn nàng, lại cười nói, “Người này, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện chộp tới vu oan.” Hắn vung tay lên, vài tên gia tráng hán đinh mặc phục sức của Tư Mã gia tiến lên phía trước, ném một cái bao to xuống đất, vừa mở ra, bên trong đã có cái đầu đen nhánh chui ra. Huyệt đạo người này đã bị phong bế, mắt to mở trừng trừng, nhìn đám người xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, vẻ mặt khẽ biến. Ở đây đều là người từng trải, lập tức biết ngay tên này quả thật quen biết Bạch Thiểu Tình. Lúc này, đừng nói Thiên Cực, mà ngay cả sắc mặt Bạch Thiểu Tình cũng trở nên cực kì khó coi. Tư Mã Phồn nói, “Sư Tử Hống của vị nhân huynh này, năm ngoái đã chấn vỡ tâm phế của Xuyên Vân Phong lão gia.” “Sư Tử Hống?” “Chẳng lẽ là…” “Lôi Minh! Hắn là Sư Tử Hống Lôi Minh!” Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi điên cuồng hét một tiếng, chui ra từ trong đám người, đôi mắt đỏ rực trừng trừng Lôi Minh đã bị phong bế huyệt đạo, dữ tợn cười nói, “Lôi Minh, ngươi cũng có hôm nay, tên độc cẩu của Chính Nghĩa giáo nhà ngươi, bồi thương hai mươi mạng nhà ta đây!” Phi thân bổ nhào vào, một chưởng đánh trúng đỉnh đầu Lôi Minh. Thân hình Tư Mã Phồn nhoáng lên một cái, một giây trước còn ngồi yên trên ghế, ngay giây sau đã đến trước mặt thanh niên, tay như đang giữ hoa nhẹ nhàng đảo qua, điểm luôn mấy đại huyệt của hắn, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất, lại thu người ngồi lại vào ghế. Tất cả hành động đó, chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lúc mọi người còn đang bận khâm phục, Tư Mã Phồn lại bắt đầu từ từ nói chuyện, “Vị nhân huynh Lôi Minh này làm ác vô số, chính là đàn chủ phân đàn Giang Tây của Chính Nghĩa giáo Nếu người này đã đến liên lạc với Bạch Thiểu Tình, lại luôn mồm tôn xưng y là Biên Bức công tử. Vậy thì Biên Bức công tử kia không phải Bạch Thiểu Tình, còn có thể là ai được nữa?” Sư Tử Hống Lôi Minh ác danh rành rành trên giang hồ, người người đều biết gã là người của Chính Nghĩa giáo. Người này ra làm chứng, còn có thể nói gì được nữa? Ngàn vạn ánh mắt căm thù như lưỡi kiếm bắn về phía Bạch Thiểu Tình. Ở phía sau y, đã có mười mấy cao thủ nhiệt huyết sục sôi, vô thanh vô tức di động cước bộ, lặng lẽ chắn trước cửa đại điện. Bạch Thiểu Tình chuyển động đôi mắt đẹp, lạnh lùng quét qua xung quanh. Tự phụ không thể chịu được Tư Mã Phồn làm nhục, vạn nhất không địch lại, lập tức tự đoạn kinh mạch. Tiếc là phương pháp đối phó với Tư Mã Phồn mà Phong Long cố ý sai Thủy Nguyệt Nhi truyền cho y, không hề được dùng đến. Dưới tình huống thế này, cần gì đến Tư Mã Phồn tự tay động thủ? Cho dù y một chưởng giết Tư Mã Phồn, cũng không thoát khỏi tầng tầng lớp lớp cao thủ này. Phong Long không biết đã ở phương nào, hắn tính hết mọi mấu chốt, nhưng chắc hẳn cũng không thể dự đoán được sự tình lại phát triển thế này. Tới lúc này rồi, ngay cả mười Thủy Nguyệt Nhi, Thủy Vân Nhi được sắp xếp vào cũng không thể bảo vệ tính mệnh Bạch Thiểu Tình y được. Nhớ tới Phong Long, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, lại có gì đó như bi thiết, giống như hai dòng nước ấm lạnh giằng co nhau, dìm sâu cả lục phủ ngũ tạng. Tới giờ phút này, Thiên Cực không thể không mở miệng. “Bạch công tử, xin hỏi công tử có giải thích gì về chuyện này không?” Trải qua lần thử thách lúc trước, ông tuyệt đối không muốn hoài nghi Bạch Thiểu Tình, chỉ cần Bạch Thiểu Tình có thể giải thích, ông tình nguyện tin tưởng Bạch Thiểu Tình, cũng không nguyện tin tưởng Tư Mã Phồn. Nhưng ông thất vọng rồi. Bạch Thiểu Tình mím môi, chỉ lạnh lùng nhìn Tư Mã Phồn. Tư Mã Phồn thấy mọi người đã sẵn sàng bày trận đón địch, vây Bạch Thiểu Tình vào giữa, rốt cục nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý, cười nói, “Bạch công tử, ngươi còn có gì để nói nữa không?” Bạch Thiểu Tình thầm vận nội lực, ngửa mặt lên trời cười dài, không nói một câu, con ngươi trong suốt long lanh hiện lên thần quang, phong thái chính trực như thần tiên, toát lên vẻ cao ngạo khó tả. Mọi người thầm than: một nhân vật như thế, sao lại đi làm chó săn của Chính Nghĩa giáo? Sao lại có thể là Biên Bức công tử? Người người trong điện đều nín thở vận khí. Mỹ nam tử trước mắt nếu thật sự là Biên Bức công tử của Chính Nghĩa giáo, vậy chắc chắn sẽ là môt hồi ác chiến không ngừng, còn có ai dám có sơ suất nữa đây? Không khí như bị đông cứng lại. Toàn bộ đại điện, yên tĩnh đến ngay cả cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng. Bỗng nhiên có giọng nói, từ phía sau truyền đến. “Ta có chuyện muốn nói.” Thanh âm này rất nhẹ, thực ôn nhu. Nếu đặt trong đại điện ngày thường đầy ắp người, chắc chắn là sẽ không có người nào chú ý tới. Nhưng ở đây bây giờ lại cực kì tĩnh lặng, cho nên khi giọng nói này cất lên, làm người ta có cảm giác cực kì bình tĩnh êm đềm, giống như bên trong sợi bông, ẩn giấu nham thạch nặng ngàn cân chốn thâm sơn. Chủ nhân của thanh âm vừa rồi, vừa bước khỏi mựt sau đại điện. Tựa như nàng đã sớm đứng ở đó, tựa như nàng đã chờ cơ hội để lên tiếng từ lâu, cho đến thời cơ thích hợp, nàng chắc chắn mở miệng, chắc chắc cất bước, đi đến trước mặt mọi người. Trên mặt nàng che một tầng hắc sa rất dày, vừa đi, tay còn dắt theo một nam hài. Vốn mọi người còn không biết nàng là ai, nhưng vừa nhìn thấy nam hài đi theo nàng, lập tức biết ngay thân phận của nàng. Quả nhiên, Thiên Cực đạo trưởng hỏi, “Tư Mã phu nhân, phu nhân có lời gì muốn nói?” Tư Mã Phồn rù tính rất lâu, vất vả lắm mới tóm được cơ hội để đối phó với Bạch Thiểu Tình, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì làm hỏng cơ hội của hắn. Nhưng khi thấy người tới, hắn cũng đành phải không cam lòng mà đứng lên, cung kính nói, “Biểu tẩu, tẩu nhìn đi, đại cừu nhân của biểu ca rốt cục cũng có hy vọng bị báo ứng rồi. Hôm nay đồng đạo võ lâm đều ở đây, tẩu muốn nói cái gì, cứ việc nói thoải mái.” Hắn đã đứng lên, Tư Mã phu nhân đương nhiên ngồi xuống. Ngồi nghiêm chỉnh, tay phải nắm cốt nhục của Tư Mã Thiên. Tất cả mọi người đang chờ nàng nói chuyện; nhưng vị di sương này của Tư Mã Thiên, hiện tại chính là đương gia trên danh nghĩa của Đa Tình Lâm, lại không hề vội vàng mở miệng. Nàng nhìn quanh đại điện một vòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xám như tro của Lôi Minh, lại đảo quanh, rồi lại trên người Bạch Thiểu Tình đang bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, lại đảo thêm lần nữa, cuối cùng dừng lại trên người Tư Mã Phồn đang cung kính đứng bên cạnh. Cuối cùng, tầm mắt của nàng còn lướt qua đám người Thiên Cực, Địa Cực, Thông Trí, rồi mới như an tâm, xác nhận lại, “Tất cả mọi người đều ở đây.” “Đúng vậy! Tất cả mọi người đều ở đây.” Tư Mã Phồn nhìn biểu tẩu luôn không hỏi việc ngoài, dè dặt hướng nôi, nhỏ giọng hỏi, “Biểu tẩu muốn nói gì?” Tư Mã phu nhân lại quay mặt qua, nói với nam hài vẫn đang nắm lấy tay nàng, “Thụy nhi a, người nơi này, có mấy người con nhất định phải nhận được. Vị này Thiên Cực đạo trưởng cùng Địa Cực đạo trưởng, là danh túc (nổi danh đã lâu) của Võ Đang, tâm địa thẳng thắn, đối nhân xử thế khoan đồng độ lượng; Thông Trí đại sư của Giới Luật viện, võ công cao cường, phật pháp tinh thâm, nếu thấy lạc đường, có thể cầu xin ông chỉ giáo; đứng ở chính giữa là vị công tử áo trắng kia, họ Bạch danh Thiểu Tình, xuất từ danh gia võ lâm, làm việc bách chiết bất nhiễu (rõ ràng rành mạch), cứng cỏi bất khuất, là một vị đại anh hùng…” Mọi người thầm thấy kinh ngạc. Tư Mã phu nhân đứng ở sau điện, hẳn là đã nhìn rõ sự việc xảy ra từ nãy đến giờ, sao có thể khen ngợi Biên Bức công tử như thế? Nhưng trong đại điện yên tĩnh như thế, chỉ có Tư Mã phu nhân nhẹ giọng nói chuyện với ái tử, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, đương nhiên không ai nỡ lòng ngắt lời, chỉ vểnh tai nghe nàng nói tiếp. “Về phần người đứng trước mặt con đây…” Ánh mắt Tư Mã phu nhân xoay chuyển, rơi xuống người Tư Mã Phồn, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng băng giá, “Hắn chính là kẻ xấu xa nhất đã sát hại cha con, Biên Bức của Chính Nghĩa giáo.” Câu nói sau cùng nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn cùng cực, tất cả mọi người nghe được đều toát mồ hôi lạnh, kinh hách đến nhảy dựng. Tư Mã Phồn không kịp đề phòng, cả kinh nói, “Biểu tẩu, tẩu nói gì vậy?” Hắn chậm rãi đi lên trước từng bước, trước mắt đã có bóng đen nháng lên, Thiên Cực đạo trưởng linh hoạt nhanh nhẹn đã đứng bên cạnh Tư Mã phu nhân, trầm giọng nói, “Tư Mã công tử, xin để Tư Mã phu nhân nói tiếp.” Địa Cực cũng động thân, đứng bên kia Tư Mã phu nhân. Tư Mã phu nhân nhìn chằm chằm Tư Mã Phồn nói, “Ta vẫn không dám nói, thủ đoạn của ngươi quá mức lợi hại, ta chết không luyến tiếc, nhưng còn Thụy nhi phải làm sao? Thâm cừu của phu quân phài làm sao? Ta đã nhẫn nhục, làm như không biết gì cả, chính là vì ngày hôm nay. Ta muốn nói ra trước mặt tất cả đồng đạo võ lâm: ta tận mắt thấy ngươi giết chết phu quân của ta, ngươi thừa dịp chàng không chú ý, đánh một chưởng vào ngực chàng, lại sợ chàng vẫn chưa chết, còn rút kiếm đâm chàng. Ngươi cười nhạo xác chàng, nói ngươi chính là Biên Bức, hiện giờ Đa Tình Lâm chính là vật trong lòng bàn tay ngươi. Hừ hừ, ngươi cho rằng ta ngắm trăng trong hoa viên sao? Làm sao ngươi biết trong Đa Tình Lâm có bao nhiêu bí đạo địa khố (đường bí mật, kho ngầm)? Tư Mã Phồn, ngươi thật ngoan độc a!” Nàng gằn từng tiếng như nghiến răng nghiến lợi, không ngừng cười lạnh, càng cười về sau, toàn bộ thân thể khẽ run lên. “Ngươi bụng dạ khó lường, cố ý mang ta đến Thiếu Lâm tự. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối vô dụng sao? Sao có thể ngờ rằng do ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt với ngươi! Đêm đó ta đã thấy ngươi mặc bạch y như công tử bạch y đây, thấy ngươi ra ngoài, ta biết là ngươi muốn động thủ. Quả nhiên, Duệ Trí đại sư đã chết, Phương chưởng môn mất tích, Bạch công tử cũng mất tích. Nhưng ta vẫn không thể nói, ta cắn chặt răng, không đến thời điểm cuối cùng, một chữ cũng không có thể nói.” Nói xong chữ cuối cùng, cắn chặt môi dưới, màu máu đỏ tươi thấm ra chiếc khăn che mặt dày, mặc dù ở dưới hắc sa không thể nhìn ra màu sắc, nhưng trong mắt mọi người, chính là màu đỏ sẫm làm trái tim người ta phải băng giá. Còn lời vạch trần nào có lực hơn lời di sương của Tư Mã Thiên? Đám người vây quanh Bạch Thiểu Tình đã chậm rãi di động, tới sát bên Tư Mã Phồn. Thiên Cực cùng Địa Cực vận sức chờ phát động, phòng hắn bỗng dưng nảy sinh ác độc, hạ sát thủ với Tư Mã phu nhân. Không ai còn coi lời chứng của Lôi Minh trong lòng — nếu Tư Mã Phồn chính là Biên Bức, vậy thì hy sinh một phân đàn chủ của Chính Nghĩa giáo để hãm hại thành viên của nhóm Đồ Long, có là gì đâu chứ?! Thông Trí đại sư niệm một tiếng phật hiệu, rũ mắt nói, “Tư Mã công tử, ngươi có gì để biện bạch nữa không?” Tư Mã Phồn thản nhiên nhìn quanh, cười nói, “Đại sư, ngài nhìn ta…” Nói đến nửa chừng, bỗng nhiên xuất chưởng, đánh lên hai bên sườn Thông Trí đại sư. Thông Trí đại sư tuy sớm có phòng bị, nhưng không ngờ công phu của Tư Mã Phồn lại mạnh đến thế, loạng choạng lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ một chưởng đó, chấn động toàn thân. Toàn bộ đại điện như bị cuồng phong đột ngột tập kích, gần như mọi người đều ra tay cùng lúc. Tư Mã Phồn đánh lén một chưởng thành công, thân hình chuyển động, hướng qua phía tây – là nơi phòng thủ yếu nhất, vươn tay đập ngã hai tăng lữ của Thiếu Lâm tự, túm lấy thanh niên vừa bị hắn phong bế huyệt đạo đang nằm dưới đất, ném qua mấy người đang ào ào tiến lên. Mọi người nổi giận quát một tiếng, vội vàng thu chưởng quyền đao thương, đón lấy thân thể được dùng như tấm gỗ bị ném qua không trung, không ngờ lại phát hiện thanh niên kia đã thất khiếu chảy máu, sớm không có tiếng động, mặt đen như hòn than, cực kì quỷ dị. Tiếp được xác của người thanh niên là Hòe nhị ca, hắn vốn là người nhiệt tình, thích nhất chơi đùa với những người trẻ tuổi, thấy người mới một canh giờ trước còn nô giỡn với các huynh đệ khác, giờ lại không còn hô hấp, hắn vừa thương xót vừa phẫn nộ, quát lớn, “Mọi người a! Giết tên tiểu… Bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, bóng dáng sừng sững ngã xuống, máy người phía sau cũng không chống đỡ được, cũng thi nhau ngả rạp. Thiên Độc có nhiên cứu với độc vật, biết lợi hại, cao giọng nhắc nhở, “Mọi người chú ý, súc sinh này dùng cách truyền độc qua thi thể, ngàn vạn lần đừng đón lấy thứ trong tay hắn ném tới!” Mọi người lại giận dữ, quát, “Thứ Tư Mã Phồn luyện không phải võ công chính phái.” Tư Mã Phồn cười dài, ngông cuồng nói, “Cho các ngươi nhìn nhìn cái gì là võ công chính phái.” Tương Lực Thần lấy tay làm đao, vận khí chém xuống. Chợt hắn hét thảm một tiếng, vốn có danh tiếng là cánh tay cứng như sắt đã bị Tư Mã Phồn chặt đứt lìa cánh tay phải, thống khổ lăn lộn trên đất, máu trên chỗ bị chém đứt tuôn ra như suối, chỉ khoảng nửa khác đã biến thành huyết nhân (người máu >”