Biên bức

Chương 24

Khi Bạch Thiểu Tình tỉnh lại, trăng sáng đã treo trên đỉnh trời. Nửa đêm, gió núi thanh lãnh. Chân thác vẫn còn đó, hương nguyệt quế vẫn quẩn quanh, lúc ẩn lúc hiện, nơi trên tít ngọn Ngọc Chỉ Phong này càng giống tiên cảnh. Y âm thầm dò xét nội tức, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sợ run hồi lâu, ngồi xuống xếp bằng điều tức, di chuyển hai tiểu chu thiên. Mở to mắt, quan sát bốn phía. Bàn nhỏ bạch ngọc vẫn nghiêng đỏ dưới tàng cây, y đi qua, nâng lên, nhặt lên cả bình và chén rượu. Chỉ có rượu ngon không thể nào hốt lại được, một bình Độc Túy Giang Hồ cuối cùng này, xem như là cúng cho Huyễn Nhiên Bất Túy Ông đã yên bình nằm dưới đất. Nước dưới chân thác vẫn róc rách chảy, sóng lấp lánh sáng, càng lộ rõ vẻ tích mịch. Bóng dáng Phong Long phóng khoáng trong đầu, mãi không rũ bỏ được. Phong Long không nói sai. Bạch Thiểu Tình ngày ấy không để ý hậu quả cậy mạnh chạy gấp đến Ngọc Chỉ Phong, làm cho nguyên khí tổn hao rất nhiều, có thể võ công của mình từ nay về sai không thể tiến thêm được nữa. Cũng không biết Phong Long dùng cái gì bí thuật ma môn gì, trước đó Bạch Thiểu Tình đã hao tổn hầu như không còn thực khí, giờ đây bỗng đan điền có luồng thực khí tinh khiết chậm rãi ngưng tụ. Trách không được khi Bạch Thiểu Tình lần đầu tỉnh lại, phát hiện không thấy chút chân khí nào trong cơ thể. Y chỉ nghĩ rằng Phong Long dùng biện pháp của Tư Mã Phồn, mượn người cùng tu luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công để thải dương bổ dương. Y đã nghĩ oan cho Phong Long. Kẻ đứng đầu hắc bạch lưỡng đạo giang hồ, lại bị Bạch Thiểu Tình y nghi oan. Bạch Thiểu Tình ngây ngốc nhìn chân thác một lúc, mới phát hiện chỉ có mình mình thưởng thức ngọn thác, không chút vui vẻ khoái trá, trong lòng chỉ còn nỗi ấm ức khó giải, nịn không được thét dài với ánh trăng. Đỉnh núi trống trải, gió đêm lướt qua mặt, tiếng thét dài hùng hậu mà cách trở xa xôi, kinh động điểu thú trong núi gần đó, trong rừng xào xạc động tĩnh. Bạch Thiểu Tình dừng lại, thở dài, “Thiên hạ to lớn, không ai có thể nhìn thấu hắn.” Trong lồng ngực chỉ còn khoảng không vắng vẻ, cảm giác ê ẩm khó nói thành lời, trôi nổi trong lòng trong dạ. Y quay đầu lại, liếc chân thác dưới ánh trăng một lần, xoay người ngược gió xuống núi. Dù sao không chỗ có thể đi, nhớ tới cặp đôi ngốc nghếch Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt, Bạch Thiểu Tình theo bản năng hướng về phía Thiếu Lâm tự. Dọc theo đường đi, Chính Nghĩa giáo và Phong Long vẫn đề tài lớn nhất, còn thêm cả nhóm Đồ Long, tên tuổi của Tam công tử Bạch gia, cũng thường được nhắc đến trong khách điếm tửu quán; vả lại cũng do người trong võ lâ từ trước đến nay luôn giỏi khoa trương. “Các ngươi không nhìn thấy a, vị Bạch Tam công tử kia lúc nào cũng đội đại mạo trên đầu, đến khi lộ mặt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.” “Hắc hắc,” Người nói chuyện hạ giọng, thần bí nói, “Câu này đừng truyền ra ngoài nha. Khi đó, ta thấy Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm tự cũng ngơ ngẩn, trừng mắt to nhìn Bạch Tam công tử. Hà lão đại ta cũng coi như đã bước chân vào giang hồ được vài chục năm, không ngờ thiên hạ lại có nam nhân đẹp được đến vậy.” “Nam nhân chỉ nói đến đẹp, chắc chắn là loại ẻo lả.” Người nói chuyện giận dữ quát một tiếng, “Đó là vẻ đẹp uy phong, làm lòng người phải tê dại, giống như thần tiên sống ấy. Chậc chậc…” Chậc nửa ngày, cau mày nói, “Văn chương trong bụng lão tử không có nhiều, thật không biết nên nói thế nào với các ngươi. Ai, dù sao là các ngươi cũng không có phúc khí, về sau tận mắt thấy là hiểu ngay.” Bạch Thiểu Tình âm thầm hừ lạnh một tiếng, tựa như lớp hắc sa trên mũ cúi thấp hơn một chút. Y không muốn nghe ngoại nhân nói về chính mình, ngay cả khách điếm cũng không dám vào. Công lực của y đã khôi phục, tựa hồ càng hơn ngày xưa, không sợ gặp dã thú hay cả đạo chích, ban đêm tùy thời đều có thể ngủ ngay ở bãi đất hoang ngoài thành hoặc trong rừng cây, bên người lúc nào cũng kè kè theo bầu rượu nhạt, mấy cái bánh mỳ, đói lúc nào là ăn lúc đó. Bớt đi tiếng huyên náo của người trong võ lâm, bên tai thanh tĩnh rất nhiều. ***Không bao nhiêu ngày sau, đã đến chân núi Thiếu Lâm. Qua cánh cửa vào núi, lố nhố bóng người từ xa, rất nhiều người chen chúc ngoài Thiếu Lâm tự. “Mẹ nó ngốc lư (con lừa ngu ngốc – một kiểu mắng) này, lão tử ngàn dặm xa xôi đến đây vì võ lâm góp sức, các ngươi không hoan nghênh thì thôi, lại còn dám đóng cửa không cho vào.” Đại hán Sơn Đông vỗ đại quan đao bên hông, trợn mắt. “Ngươi khinh thường đại quan đao Sơn Đông của lão tử phải không?” Không ít người cũng bị bế môn canh (đóng cửa không tiếp khách) như hắn, sớm tức giận đầy bụng, đều ồn ào, “Đúng rồi! Mở cửa, không mở cửa ra, gia gia ta đá bay cửa bây giờ!” Trong đám người, một phụ nhân thong dong nói, “Lưu đại ca có chuyện gì cứ hảo hảo nói, vị tiểu sư phụ này cũng là phụng lệnh làm việc, hiện giờ đồng đạo võ lâm đều vì tiêu diệt tà giáo mà xuất lực, nếu chưa gì nội bộ đã lục đục, chẳng phải để cho Phong Long cười đến rụng răng đó sao?” Nàng mi thanh mục tú, cử chỉ ôn nhu, nếu không phải bên hông có quấn nhuyễn tiên ngũ thải (roi mềm nhiều màu), quả thực không thể nhận ra nàng là nhân sĩ giang hồ. Lưu Đại Quan Đao cao lớn thô kệch, lại sợ nhất nữ nhân ôn nhu, bị nàng nói thế, nhất thời đỏ mặt lên, hắc hắc nói, “Liễu muội mội nói phải, lão tử cũng không thể để quy tôn (con cháu nhà rùa – một câu chửi) Phong gia nấp nơi bí mật gần đây chê cười được. Ai, tiểu ngốc lư, ngươi nói xem nào, sao lại không mở cửa cho chúng ta vào chứ hả?” Liễu Tích Nhược dời về phía trước, thi lễ của tăng lữ trông coi ngoài cửa Thiếu Lâm, ôn nhu hỏi, “Tiểu sư phụ, chúng ta đều nhận được tin tức, từ đàng xa tới đây. Chính Nghĩa giáo làm hại nhiều năm, giang hồ vốn là một nhà, trừ ác đều là trách nhiệm của mỗi người, có đúng không?” Nàng nói chuyện có lễ, tăng lữ Thiếu Lâm cũng chắp tay, cung kính nói, “Liễu thí chủ nói đúng, đối với các vị võ lâm chính nghĩa không quản đường xa đến đây, Thiếu Lâm cực kì cảm kích. Nhưng chủ trì có lệnh, hiện tại bất luận người nào cũng không thể tiến vào Thiếu Lâm.” Liễu Tích Nhược sửng sốt, nhíu mi nói, “Đây là vì sao?” Tăng lữ rũ mắt, “Chủ trì có lệnh, tiểu tăng không dám làm trái.” Liễu Tích Nhược lại hỏi vài lần, tăng nhân Thiếu Lâm kia chỉ lắc đầu không đáp, mọi người lại không kiềm chế được, la hét ầm . “Này, Liễu cô nương người ta hảo hảo nói chuyện với ngươi, sao ngươi không chịu hiểu hả?” “Ngươi canh cổn thì thoải mái rồi, nhọc công chúng ta chạy tới đây.” “Nhóm Đồ Long thì giỏi lắm sao? Chúng ta đi, gia gia cũng đi diệt long đây!” “Được, còn chưa tìm được Phong Long mà bên này đã ghét bỏ người một nhà thế này. Vài ngày trước, đại môn phái Võ Đang Nga Mi đến đây, Thiếu Lâm tự còn phái người xuống núi đón mà!” Khi đang tranh cãi không ngừng, đại môn kẽo kẹt! một tiếng, cửa mở, lộ ra khuôn mặt uy nghiêm. Chưởng môn Thiên Cực đạo nhân phái Võ Đang cực dẫn chúng đệ tử đứng ngay trên bậc thang, nhìn mọi người xung quanh một vòng. Vốn đang ồn ào chửi bới, bị ánh mắt lạnh lùng kia đảo qua, thanh âm dần hạ thấp rồi tắt hẳn. Tăng nhân trông cửa đã cuống cuồng lo lắng từ lâu, thấy Thiên Cực ra mặt, thở phào một hơi, vội vàng vô thanh vô tức lùi ra sau. “Các vị đồng đạo võ lâm xin hãy bình tĩnh, chớ nóng nảy.” Thanh âm của Thiên Cực trầm thấp, nói rất chậm, làm cho mọi người có thể nghe rõ lời ông. “Thiếu Lâm tự là thắng địa phật gia, không nên lớn tiếng ồn ào. Duệ Trí đại sư lấy bình đẳng chi tâm đãi thế (cách đối xử bình đẳng), hiện tại không cho các vị tiến vào Thiếu Lâm tự, thật sự có nguyên nhân. Thỉnh các vị xuống núi trước, hoặc ở tạm trong khách điếm, hoặc cứ về nhà trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ lại mời mọi người đến tham gia đại sự.” Ông là nhân vật thái sơn bắc đẩu (người có địa vị cao) của võ lâm, lời nói ra quả nhiên khác biệt. Tất cả mọi người ngẩn ngơ, cùng liếc nhau, thầm nghĩ: chẳng lẽ trong Thiếu Lâm tự lại xảy ra đại sự gì? Cơn giận đã bay mất bảy, tám phần. Lưu Đại Quan Đao* vốn là người trực tính, lớn tiếng nói, “Thiên Cực chưởng môn tự mình ra đây giải thích, chính là coi trọng Đại Quan Đao Sơn Đông ta đây. Không thể vào Thiếu Lâm tự nữa, vậy thì khỏi vào! Nhưng Đại lão ta ở xa tới đây một chuyến, nói gì thì nói, cũng phải xuất lực được chút ít. Có thể dùng ta vào việc gì, xin đạo trưởng cứ việc phân phó.” (đại quan đao ở trên là một loại đao, ở đây người này họ Lưu, dùng đại quan đao làm vũ khí, cho nên coi như Lưu Đại Quan Đao là cách gọi luôn, giống như kiểu biệt danh ấy. Sau này tác giả cũng dùng cách này để gọi ông ý, cho nên đừng thắc mắc sao ta lại viết hoa nhé ^^) Thiên Cực vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên lông mày nhướng lên như nhớ tới cái gì đó, nói với Lưu Đại Quan Đao, “Thỉnh đợi một lát.” Xoay người vào đại môn, như đi tìm người nào thương lượng, chỉ chốc lát sau lại ra ở cửa, nói, “Có một việc, không biết các vị bằng hữu có thể hỗ trợ hay không?” “Cái gì mà có chịu hay không? Đạo trưởng cứ nói thẳng.” “Đạo trưởng mời nói.” Thiên Cực nói, “Lão đạo muốn thỉnh các vị bằng hữu hỗ trợ, tìm một người.” “Ai?” “Người trong bức họa này.” Thiên Cực chỉ tay ra sau, hai gã đệ tử tiến lên trước, mở họa quyển trong tay ra. Người trong bức họa mặc bạch sam, tuấn mỹ tiêu sái, bên môi mang nụ cười nhàn nhạt. Hoa công vẽ rất tốt, trông rất sống động, khi ánh mắt mọi người vừa tiếp xúc với bức tranh kia, cũng không kìm được kinh ngạc phải thầm than một tiếng. Thiên Cực nói, “Đây là Tam công tử Bạch gia.” Lưu Đại Quan Đao hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói, “Thì ra cái tên Hà lão đại kia nói thật, quả nhiên rất đẹp.” Liễu Tích Nhược nói, “Không phải nghe nói Bạch Tam công tử dã ở trong Thiếu Lâm tự sao? Tại sao lại muốn tìm y? Chẳng lẽ y đã mất tích?” Thiên Cực không chút giấu diếm, gật đầu nói, “Không sai, công tử ấy đã mất tích.” Mọi người ngạc nhiên. Lưu Đại Quan Đao tuy thô lỗ nhưng cũng khá tinh tế chằm chằm nhìn họa quyển hồi lâu, hỏi Thiên Cực, “Có chuyện ta muốn hỏi rõ ràng trước, đạo trưởng muốn chúng ta tìm người? Hay là muốn chúng ta bắt y? Hay là y đã làm chuyện ác gì ở Thiếu Lâm tự?” Thiên Cực lộ ra vẻ do dự, hồi lâu mới lắc đầu nói, “Không biết.” “Không biết? Có ý gì?” Thiên Cực cười khổ, “Không biết nghĩa là, ý trên mặt chữ.” Lưu Đại Quan Đao còn muốn hỏi lại, Liễu Tích Nhược đã ngắt lời, “Đạo trưởng đã không tiện nói, chúng ta cũng không hỏi nữa. Chuyện tìm người, vùng Chiết Đông ta có cách, ta lập tức xuống núi nói cho tỷ tỷ ta biết chuyện này. Nếu Bạch Tam công tử có xuất hiện ở Chiết Đông, ít ngày nữa sẽ có tin tức.” “Sơn Đông Sơn Tây, ta là địa đầu xà (aka ông trùm >”