Biên bức
Chương 20
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: Phong Long đã thành kẻ địch của toàn võ lâm, võ công của hắn, tâm kế của hắn, không ai có thể là đối thủ, thật muốn xem thử người trong võ lâm có thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó với hắn. Vì thế chắp tay với Hòe nhị ca nói, “Thiểu Tình lâu ngày không nghe ngóng chuyện giang hồ, may mà gặp được Hòe nhị ca. Hòe nhị ca là danh hào mà Giang Nam Giang Bắc đều phải nghe đến, xin nhờ Hòe nhị ca chiếu cố dọc đường đi.”
Hòe nhị ca được y tâng bốc đến lâng lâng, ha ha cười, “Bạch công tử xin yên tâm, công phu Hòe mỗ chỉ thường thường, chỉ là bằng hữu có nhiều thôi. Ăn uống tiếp dãi trên đường cứ để ta lo.”
Tiểu Mạc hưng phấn đập thẳng lên vai Hiểu Kiệt, “Chúng ta cùng với Bạch công tử cùng một đường rồi!”
Hòe nhị ca gọi mọi người tới, lần lượt giới thiệu; thì ra ngoài Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt, bên ngoài đều là phó dịch (tôi tớ) của hắn, đi theo hầu hạ.
Nhi nữ giang hồ phần lớn tự do quay lại, mang theo cả đám người theo bên cạnh quả thật không có nhiều người.
Tiểu Mạc phiền chán nói, “Đã bảo không cần mang theo bọn họ, nương cũng quá cẩn thận đi, ta cũng chẳng phải tiểu cô nương gì a.”
Bạch Thiểu Tình nhìn kỹ, trong đám phó dịch có hai người với ánh mắt sắc bén, công phu cao hơn Hòe nhị ca, xem ra là âm thầm bảo hộ tiểu chủ nhân, không biết nhà ai có thể mời những người này cam nguyện làm phó dịch, đi theo cả ngàn dặm thế này.
Hòe nhị ca dù sao cũng lớn tuổi hơn, thấy Bạch Thiểu Tình nhìn qua đám phó dịch, có thể đoán được vài phần, nhân tiện nói, “Tiểu Mạc là độc tử (con trai duy nhất) của Tiêu đương gia Thái Hồ, lần đầu tiên cậu ta xuất môn, Tiêu phu nhân đặc biệt muốn ta trông chừng. Ai, nhi tử xuất môn, làm nương khó tránh khỏi lo lắng.”
Tiêu gia Thái Hồ với tửu kiếm phong lưu được ca tụng trong võ lâm, mặc dù tên tuổi so ra kém hơn tứ đại gia tộc võ lâm, nhưng cũng là đại phủ danh môn với tiếng tăm vang dội, thật không ngờ lại dưỡng ra được một nhi tử hoạt bát thế này. Bạch Thiểu Tình khẽ gật đầu, “Nhìn căn cốt cậu ta, cũng là nhân tài luyện võ.”
Tiểu Mạc mừng đến hoa chân múa tay, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng Hiểu Kiệt, vẻ mặt đắc ý. Hiểu Kiệt giận, mày dựng thẳng, nói, “Mới khen ngươi hai câu đã nổi điên? Bạch công tử người ta chỉ nói khách khí thế thôi! Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao ngay cả ta cũng không đánh lại?”
Tiểu Mạc bị bác bỏ ngay tại chỗ thì mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng dậm chân, “Đều tại nương hết, cứ sợ ta bệnh, không ta ngày đêm luyện võ.”
Hiểu Kiệt hừ một tiếng, quay đầu đi, nhịn không được trộm cười.
Bạch Thiểu Tình nhìn tình cảnh hai người bọn họ ở chung, cảm thấy hiểu được vài phần. Y vỗ hiểu biết, liếc mắt một cái đã nhận ra Hiểu Kiệt là nữ phẫn nam trang, cũng không nói ra, nói với Hòe nhị ca, “Tối nay chỉ có thể qua đêm trong miếu này.” Y thản nhiên nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa, hướng thẳng vào phía trong mà đi.
Tiểu Mạc cực kì ngưỡng mộ y thì chạy theo, muốn vào cùng, lại bị Hiểu Kiệt kéo lấy, quát, “Ngươi là ngốc tử sao? Bạch công tử mới vừa mới vừa nói thương thế của y mới ổn, đương nhiên cần im lặng, ngươi đi theo vào chỉ biết tranh cãi với người ta.”
Tiểu Mạc hì hì cười nói, “Đúng đúng, cũng là ngươi nói rất đúng.”
Bạch Thiểu Tình nghe vào trong tai, cũng không khỏi thầm khen đúng là nha đầu hiểu chuyện.
***Ngày tiếp theo, lúc mọi người cùng đi, Hòe nhị ca vốn là người nghĩa khí, bằng hữu quả nhiên không ít, giang hồ nhân sĩ phần lớn hào sảng phóng khoáng, bên đường hảo tửu thức ăn ngon không càn lo, đến khi biết Tiểu Mạc là người của Tiêu gia Thái Hồ, đương nhiên càng thêm vài phần khách khí.
Chỉ có Bạch Thiểu Tình nhiều lần dặn Hòe nhị ca, nói công lực của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn, không muốn để người ta biết được hành tung của y, bình thường luôn đeo đại mạo hắc sa (loại mũ đen có tấm màn = lụa mỏng, hay thấy mỹ nhân trong phim cổ trang đeo ấy >”
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
79 chương
13 chương
22 chương
43 chương
38 chương
19 chương









