Bí mật thiên địa

Chương 266 : công đức pháp tướng bách nhật đạo quân

Phía xa Lý Chiêu Anh chợt bay tới, kêu lên: - Tiêu Phong! Tiêu Phong nghi hoặc nhìn Lý Chiêu Anh: - A? Mộ Vân Khanh nhíu mày nhìn Tiêu Phong. Lý Chiêu Anh ấp úng nói: - Chuyện khi nãy Minh di thánh tôn nói…ta.. Tiêu Phong khẽ mỉm cưòi nói: - Ta mặc dù mất trí nhớ nhưng cũng là một đại truợng phu. Ta sẽ đến tìm nàng để nói rõ chuyện này Lý Chiêu Anh sốt ruột hỏi: - Tuổi của ta và ngươi cách biệt… là do mấy ông lão quái Tiêu Phong kiên quyết : - Ta còn đợi một lời giải thích từ phía nàng.. Lý Chiêu Anh kinh ngạc thở gấp một hơi, đem toàn bộ cái vẻ ngang tàng của Tiêu Phong thu vào mắt, khuân mặt Tuấn tú, ngũ quan tinh xảo kèm theo một sức hấp dẫn độc đáo khiến người khác mê muội. Không ngờ vẻ mặt Của Tiêu Phong như vậy khiến trái tim Lý Chiêu Anh lại khẽ rung lên một hồi. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nàng quả quyết nói : - Ta đi đây. Tiêu Phong gật đầu. Vèo! Lý Chiêu Anh đạp bước lao vào rừng cây, chớp mắt biến mất. Mộ Vân Khanh nghi hoặc hỏi: - Tiêu Phong, nàng ta là ai? Tiêu Phong lắc đầu, nói: - Bây giờ không phải lúc nói chuyện, chờ sau này hãy nói. Mộ Vân Khanh gật đầu, nói: - Ừm! Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. ! Ầm! Hắc Vũ chân quân dẫn theo đám trưởng lão gian nan bò dậy, gã lấy một đan hoàn vàng. Hắc Vũ chân quân kêu lên: - Mau, ăn vào Kim Diễm hoàn chủ thượng cho, trước tiên áp chế U Minh chi độc đã! Hắc Vũ chân quân nói xong sáu người mau chóng nuốt vào đan hoàn vàng. Vèo! Trên thân sáu người bỗng có từng phù văn màu vàng như là hình xăm. Một trưởng lão biểu tình phức tạp nói: - Tông chủ, đây chỉ là áp chế, U Minh chi độc này quá khủng bố, không tốn vài năm thì sẽ không thể khu trừ nó được! Hắc Vũ chân quân la lên: - Đi, trước tiên rời khỏi đây! Vèo! Sáu người lao nhanh một hướng. Bạch Hổ tức giận muốn chặn giết: - Đám khốn kiếp đó, ta đi giết chúng! Mộ Vân Khanh lắc đầu, nói: - Đó là một loại đan dược kích động tiềm năng, không thể xua độc, trong thời gian ngắn thúc đẩy tiềm năng bản thân, dùng lực lượng của mình áp chế U Minh chi độc. Bây giờ chúng ta chưa đủ sức ngăn cản chúng. Dương Chí Duơng gào hướng bầu trời: - Cha, cứu mạng, hài nhi sắp chịu hết nổi! Vèo! Rrong rừng cây một bóng tím bắn tới bên cạnh Quang Minh thánh tử. - Thánh tử, thánh tử, ngươi có sao không? Là Tử Xuyên trọng thương bỏ trốn. Quang Minh thánh tử nói: - Ta không sao.. Tử Xuyên khó nhọc nói: - Vâng, vâng! Trên bầu trời vọng xuống tiếng rống giận dữ của công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân: - Grao! Bên dưới, trong sơn cốc Dương Chí Cửu tru lên thê lương: - Cứu mạng a, cha, cứu ta! Vèo! Mão Nhật đạo quân lập tức đáp xuống, trong phút chốc khí thế khổng lồ đè ép, nóng cháy vô tận như muốn đốt hết mọi thứ xung quanh. Dưới chỗ gã đáp xuống có hai người, là Dương Chí Duơng, Quang Minh thánh tử. Dương Chí Dương trông mong nói: - hài nhi trúng U Minh chi độc! Cha, cứu ta! Quang Minh thánh tử cũng kêu lên: - Cha Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân nhìn hai nhi tử, không chút do dự lập tức đến bên Dương Chí Dương Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân vung tay, ánh sáng vàng nhanh chóng nhập vào cơ thể của Dương Chí Dương, bài trừ độc cho gã. Mắt Quang Minh thánh tử lóe thê lương. Phụ thân thậm chí không hề suy nghĩ đã trực tiếp đi chỗ lão cửu, dù chỉ có một chút do dự thì Quang Minh thánh tử cũng dễ chịu hơn. Trong lòng Quang Minh thánh tử thầm kêu gào. "Tại sao? Lão cửu chỉ là phế vật, tại sao phụ thân không xem nhi tử cố gắng, tại sao vẫn chú trọng lão cửu như vậy? Tại sao?" Ầm! U Minh chi độc trong người Dương Chí Cửu bị xua đi. Dương Chí Dương kêu lên: - Cha, ta đỡ rồi! công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân gật đầu, nói: - A! Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân quay đầu nhìn hướng Quang Minh thánh tử. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân quát mắng: - Hừ! Ta kêu ngươi chăm sóc lão cửu, ngươi đã làm những gì? Nếu không phải ta kịp lúc phát hiện thì lần này sự việc sẽ tệ hại đến thế nào rồi! Tựa như vết thương bị vạch ra, bỏ muối vào, trái tim Quang Minh thánh tử lạnh buốt. Quang Minh thánh tử bi thương nói: - Đa tạ phụ thân. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân quay đầu nhìn hướng Mộ Vân Khanh. Ánh sáng bao phủ, diện mạo của công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân vẫn mờ ảo không rõ ràng. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng nói: - Vân Khanh thánh nữ? Xem ra lần này ngươi thu hoạch phong phú. Mộ Vân Khanh bước ra một bước, hít sâu một hơi nói: - Nếu Bách Nhật đạo quân đã lại đây thì cũng tiện giải quyết sự việc. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng nói: - Chuyện gì ? Mộ Vân Khanh trầm giọng nói: - Chân nhân Tử Xuyên sau lưng cùng Tử Ôn dĩ hạ mà phạm thượng, xin Bách Nhật đạo quân quyết định! Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng liếc Tử Xuyên: - Dĩ Hạ mà phạm thượng? Mộ Vân Khanh nghiêm túc nói: - Đúng vậy. Ta là thánh nữ của Đại Chiêu thánh địa, thuộc về chân quân, hắn chỉ là một chân nhân, chân nhân tổn thương chân quân, còn để chân quân bị kẻ trộm ngoài tông khống chế thành con rối. Hôm nay Tử Xuyên dám phạm vào lệnh cấm của Đại Chiêu thánh địa, ngày sau chắc sẽ phản tông nghịch tổ, xin Bách Nhật đạo quân làm chủ! Tử Xuyên run cầm cập quỳ xuống, kêu lên: - Đạo quân! Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng nói: - Mộ Vân Khanh chân quân nói có thật không? Quang Minh thánh liền lên tiếng: - Phụ thân, Tử Xuyên là.. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân quát lạnh: - Ta không hỏi ngươi, ta đang hỏi Tử Xuyên, lời Mộ Vân Khanh Thánh nữ nói là thật không, hãy khai thật ra! Tiếng quát này khiến Quang Minh thánh tử môi mấp máy không thốt thành lời. Tử Xuyên kinh khủng giải thích: - Đúng, nhưng khi đó... Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng nói: - Đúng là đủ rồi! Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng quát: - Kẻ phạm thường làm loạn, chết! Bùm! Người Tử Xuyên bỗng đốt cháy. Trong lửa hừng hực, Tử Xuyên kinh hoàng gào thét: - A, đạo quân tha mạng, đạo quân tha mạng, thánh tử, cứu ta, thánh tử cứu ta... Ầm! Lửa bỗng tăng lên, chớp mắt đã thiêu cháy Tử Xuyên thành tro bụi. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lạnh lùng nhìn Tử Xuyên chết đi, không ai dám cầu tình. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân quay đầu nhìn tám chân nhân Đại Chiêu thánh địa. Tám chân nhân này bị túng độc, mặt đen như than, nhưng công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân không có ý định xua độc giúp họ. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân thản nhiên nói: - Trúng chút độc, cho một bài học. Tám chân nhân cung kính nói: - Tuân lệnh! Tám chân nhân không dám phản đối. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân lại nhìn hướng Quang Minh thánh tử, lạnh lùng nói: - Quang Minh, ngươi khiến ta quá thất vọng. Công đức pháp tướng Bách Nhật đạo quân nói xong không để ý đến mọi người, nhấc chân lên trời.