Bí mật thiên địa
Chương 202 : cuộc chiến 8 thần cảnh
Thượng U điện.
Thượng Vô Kỵ nhìn ba người đàn ông trước mặt mình.
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Ba vị sư đệ, Thượng Đại Sơn tuyệt đối không thể chết vô ích. Tiểu nhân Trịnh Hồng đó vì tiêu diệt Thượng U tông ta mà không từ thủ đoạn, ám sát Thượng Đại Sơn. Thù này không báo, không báo, không đội trời chung, người này không chết, Thượng U tông ta vĩnh viễn không yên bình!
Ba người trầm giọng nói:
- Chưởng môn, ngươi nói đi, làm thế nào?
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Hừ! Hắn giết Thượng Đại Sơn thì chúng ta giết Trịnh Hồng lại. Hắn giá họa cho Đại Hà tông, cho rằng chúng ta không hay biết, chắc chắn sẽ không đề phòng chúng ta. Hắn là đỉnh Thần cảnh thì sao? Bốn chúng ta cùng ra tay, khiến hắn nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!
Ba người hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ám sát Trịnh Hồng?
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Trịnh Hồng phải chết, ngụy quân tử này chết thì mối thù của Thượng Đại Sơn cũng trả, nguy cơ của Thượng U tông ta tiêu trừ. Như thế nào? Các ngươi không dám sao?
Ba người nghiêm túc nói:
- Chưởng môn giết ai thì chúng ta giết kẻ đó!
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Được, bây giờ cùng ta đi Vô Ưu điện, ám sát Trịnh Hồng!
- Tuân lệnh!
Vô Ưu điện.
Thành chủ Trịnh Hồng, tông chủ Hạ U tông và năm khuôn mặt mới đang cùng nhau đối diện Mục Dã vương.
Thành chủ Trịnh Hồng khẽ thở dài nói:
- Chuyện Thượng Đại Sơn chắc ngươi cũng có nghe nói?
Mục vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Không ngờ Đại Thiên tông làm chuyện đê tiện như vậy.
Thành chủ Trịnh Hồng bất ngờ thốt lên :
- A?
Mục vương cười nói:
- Bên này hai tông các ngươi rút ra năm Thần cảnh vào Vô Ưu thành không phải là vì hỗ trợ Thượng Vô Kỵ sao? Các vị thật là vất vả.
Người trong điện nhìn nhau, gật đầu .
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Thượng U tông và Đại Hà tông có mối thù, chúng ta không thể đứng ngoài nhìn. Tương tự, là tông cuối trong Vô Ưu thành, Ngự Yêu tông của ngươi cũng không thể đứng xem!
Mục vương biến sắc mặt nói:
- Ngự Yêu tông của ta?
- Đúng vậy.
............
Trong điện, hai tông chủ uy hiếp, dụ dỗ Mục vương.
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Được rồi, ta sẽ hết sức.
Ầm ầm!
Bên ngoài Vô Ưu điện bỗng vang tiếng nổ chấn trời.
Mục vương biến sắc mặt nói:
- Đây là trận pháp của Ngự Yêu tông ta? Có người xông vào!
Mọi người nét mặt sa sầm, cùng nhau lao ra khỏi đại điện.
Vèo vèo vèo!
Không xa, cuồng phong gào thét, vô số mây mù xoay quanh chính giữa, mây mù càng tụ càng nhiều.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt nở cười nói:
- Là đám Thượng Vô Kỵ!
Thượng Vô Kỵ bị đại trận mây mù vây khốn nhìn thấy đám người đứng trước Vô Ưu điện.
Ầm ầm!
Mây mù bỗng tăng dày gấp mấy lần, chớp mắt ngăn cách tầm mắt của mọi người.
Tông chủ Hạ U tông cười nói:
- Ha ha ha ha! Thượng Vô Kỵ rốt cuộc tìm chúng ta nói chuyện.
Thành chủ Trịnh Hồng cũng cười nói:
- Đúng vậy. Nếu hắn đã chịu nói thì mọi việc dễ tính.
Tông chủ Hạ U tông đắc ý nói: đúng rồi, bây giờ bốn tông chúng ta liên hợp lại, dù là lúc Đại Hà tông ở đỉnh cao cũng bị hủy diệt ngay!
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Mục vương, ngươi rút lại trận pháp đi, để bọn họ ra.
Mục vương gật đầu, nói:
- Ừm!
Mục vương nhấc chân đi vào khu vực khói trắng.
Thành chủ Trịnh Hồng, tông chủ Hạ U tông, tổng cộng bảy Thần cảnh chậm rãi vây quanh.
Trong trạn mây mù.
Một Thần cảnh biểu tình cực kỳ khó xem:
- Có chuyện gì? Chưởng môn, tại sao nhiều người như vậy? Không phải chỉ có một mình Trịnh Hồng sao?
Lại một Thần cảnh sốt ruột nói:
- Làm sao đây? Làm sao ám sát Trịnh Hồng? Bảy Thần cảnh? Không, cộng với Mục vương là tám người, là gấp hai lần chúng ta!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Thượng Vô Kỵ mắt đỏ rực, bản thân không thể bình tĩnh lại kêu hai người kia yên lặng.
Vèo!
Mục vương đạp bước đi vào.
Keng keng!
Keng keng!
Mọi người rút kiếm định ra tay.
Thượng Vô Kỵ quát:
- Chờ đã!
Thượng Vô Kỵ quát kêu mọi người ngưng lại, nhìn hướng Mục vương.
Thượng Vô Kỵ lạnh giọng hỏi:
- Mục vương? Ngươi cũng ở đây? Trận pháp này là của Ngự Yêu tông ngươi sao?
Mục vương sắc mặt khó xem nói:
- Thượng huynh, ài, mới rồi cũng nhờ ta dùng trận pháp ngăn cản các ngươi, nếu không thì bây giờ các ngươi đã....
Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
- Mới rồi các ngươi cũng nhìn thấy, thật ra Trịnh Hồng đã đoán được tối nay các ngươi định ám sát hắn, cho nên kêu Thần cảnh của Trung U tông, Hạ U tông đến, ở Vô Ưu điện bày đại trạn phục sát, chỉ cần các ngươi đi vào thì....
Mục Dã vương không nói tiếp nhưng tới đây đủ nói lên tất cả.
Thượng Vô Kỵ căm hạn nói:
- Tiểu nhân âm hiểm, Trịnh Hồng, đồ tiểu nhân hiểm độc, hắn muốn một lưới bắt hết Thượng U tông ta!
Một Thần cảnh khác lo lắng nói:
- Tại sao họ làm như vậy?
Mục vương khẽ thở dài nói:
- Ta cũng không biết, nhưng ta phải phối hợp tấn công Đại Hà tông. Ta thấy Vô Ưu điện sát khí nặng nề, đoán là có nguy hiểm nên trước tiên báo cho Thượng huynh, hy vọng ngươi đừng trách.
Thượng Vô Kỵ chân thành nói:
- Sẽ không, nhờ ơn ngươi, Thượng Vô Kỵ ta khắc ghi trong tim!
Thượng Vô Kỵ nhanh chóng tự điều chỉnh suy nghĩ:
- Ta hiểu rồi, Trịnh Hồng phát hiện con ta không chết, có lẽ đoán được ngọn nguồn. Ba U tông đã thành thù, hắn muốn dồn chúng ta vào đường chết, xong xuôi khiến Ngự Yêu tông phối hợp hủy diệt Đại Hà tông, rất giống với kế hoạch lúc trước, chỉ hơi thay đổi một chút.
Ba Thần cảnh hốt hoảng hỏi:
- A?, vậy bây giờ chúng ta làm sao?
Thượng Vô Kỵ nhìn Mục vương, nói:
- Mục vương, đa tạ nhắc nhở, làm phiền thu lại trận pháp đi.
Mục vương nói:
- Ta đi ra ngoài trước, rút trận này hơi rắc rối, đại khái phải chờ một lát.
Thượng Vô Kỵ lần thứ hai trịnh trọng nói:
- Ừm! Đa tạ!
Mục vương cất bước rời đi.
Trong trạn chỉ còn lại bốn sư huynh đệ.
- Chưởng môn?
Mặt Thượng Vô Kỵ lóe tia độc ác.
Cỡ nửa chén trà.
Mục vương bấm pháp quyết:
- Đại trạn mây mù rút cho ta!
Đại trận mây mù giam giữ bốn Thần cảnh bỗng nổi gió to thổi bốn phương tám hướng.
Ầm!
Đại trận chớp mắt rút đi.
- Ha ha ha ha! Thượng huynh, lâu không gặp!
Bảy Thần cảnh cười đi hướng đại trận tán mây mù.
- Chết cho ta!
- Giết!
Ầm!
- Để mạng lại!
Trong hoàn cảnh mông lung mây mù tán đi, bỗng có bốn kiếm quang to lớn đâm tới.
Thần cảnh dốc sức một kích, một kích trút xuống lòng quyết chết của đám Thượng Vô Kỵ chém hướng bảy người không chút đề phòng.
- A!
Ầm!
Phập!
- Như thế nào?
Mọi người kinh kêu.
Huyết quang tận trời, kiếm khí cuồng bạo bùng phát ra uy lực vô hạn.
- Khốn kiếp!
- Đồ khốn!
Ầm!
Đám người thành chủ Trịnh Hồng ra tay, gió to mạnh mẽ ngăn cách mọi người, nhưng trên quảng trường có máu thịt bầy nhầy, nội tạng tứ tung.
Tông chủ Hạ U tông che lỗ máu ở ngực, bị trọng thương, kinh hãi nhìn bốn người Thượng Vô Kỵ bị đẩy lùi.
Tông chủ Hạ U tông mắt đỏ rực:
- Thượng Vô Kỵ? Ngươi... ngươi..
Suýt chút nữa là tông chủ Hạ U tông tiêu đời.
Một người ở sau lưng Thượng Vô Kỵ kêu lên:
- Hạ U tông chết một, Thượng U tông chết hai, cộng với tông chủ Hạ U tông trọng thương. Ba chết một bị thương, ha ha, chưởng môn, lần này huề nhau!
Thượng Vô Kỵ điên cuồng nói:
- Đúng vậy.
Thành chủ Trịnh Hồng mắt đỏ ngầu quát:
- Thượng Vô Kỵ, ngươi điên sao? Đồ điên, ngươi giết chết hai sư đệ của ta?
Thượng Vô Kỵ quay đầu định bỏ đi:
- Đi!
- Ai cho đi?
Thành chủ Trịnh Hồng đạp bước gầm rống xông lên.
Tông chủ Hạ U tông che ngực hét to:
- Ai cũng đừng mơ đi!
Ầm!
Người hai phe giương cung bạt kiếm.
- Giết!
Thượng Vô Kỵ lại phát khẩu lệnh, giết hướng mọi người.
Phút chốc kiếm quang nổi lên bốn phía, cuồng phong gào thét. Một tiếng nổ vang khắp Hư không. Bốn chọi bốn, đều ôm thù hận ngập trời đấu nhau.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
.........
......
...
Tám Thần cảnh đánh nhau, Vô Ưu thành nổi lên tiếng nổ. Công kích lớn như vậy tuyệt đối xuất phát từ tay cường giả thực thụ mà ra.
Tám Thần cảnh chiến đấu, chớp mắt rải rác bón phía.
Tiếng nổ điếc tai khiến các tu giả trong Vô Ưu thành tỉnh khỏi giấc mộng, mờ mịt nhìn trời.
Thành chủ Trịnh Hồng ra tay đối chiến với Thượng Vô Kỵ:
- Thượng Vô Kỵ, đồ điên!
Thượng Vô Kỵ vung trườmg kiếm, nói:
- Đồ ngụy quân tử Trịnh Hồng, ngươi sớm nên có giác ngộ sẽ tới một ngày ngày!
Thành chủ Trịnh Hồng gào thét:
- Giác ngộ cái đầu ngươi, đồ điên, điên rồi!
Hai phe chiến đấu, ai cũng không có chú ý, tối nay Túy Tiên lâu lạnh hơn bình thường một chút, trên trời có nhiều sương khói hơn.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
16 chương
84 chương
1503 chương
5 chương
954 chương
229 chương





