Bí mật thiên địa
Chương 175 : chọc trời nổi giận
Tiêu Phong ngồi xuống, bắt chước Tử Tử lúc trước cởi giày ra, chân bỏ xuống hồ. Tử Tử thấy động tác của Tiêu Phong vô thức mà nhìn không khó nhận ra trong mắt có những tình cảm vô cùng nồng nhiệt.
Thật ra trong lòng Tử Tử luôn hy vọng sẽ có một người ở bên cạnh mình bình yên và vui vẻ. Trước kia hễ ai thấy Tử Tử liền vội vàng tìm cách trốn đi, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng có một người không sợ hãi trước nàng, thậm chí bá đạo lại gần nàng.nếu chỉ nói là cảm động không thôi thì không diễn tả hết nhứng thứ diễn ra trong lòng nàng lúc này.
Đó chính là vị hôn phu của mình sao?
Trong mắt Tử Tử có sự thỏa mãn, bình yên. Lúc này nàng chỉ mong thời gian ngừng lại, giờ khắc này Tử Tử chỉ muốn tự do hưởng thụ sự lãng mạn này. Trong cuộc sống đôi khi phải có những phút tuỳ hứng , mà lúc này nàng rất muốn thả lỏng mà hưởng thụ , không để tâm đến những khúc mắc ở trong lòng.
Tử Tử làm giống như Tiêu Phong, cởi giày, bỏ chân vào nước.
Hai người yên tĩnh ngồi bên hồ hai mắt nhìn nhau, ý cười đều hiện lên trong mắt.chân tình bạn khôn xiết nan ra trong im lặng .
Tử Tử hỏi về ngày đó trong Phong Yêu Sơn sau khi nàng đi đã sảy ra những chuyện gì ? Tiêu Phong kể lại qua cho nàng nghe. Ánh mắt nàng chăm chú vô cùng nghe Tiêu Phong kể chuyện cứ như nghe một câu chuyện cổ tích .
Qua một hồi hàng huyên.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử hỏi :
- Ta nghe Sở Tử Huyên nói nàng luôn ở tại đây một mình, ngay cả người hầu hạ cũng không có, xác thực là như vậy sao ?
Tử Tử ngước mắt nhìn Tiêu Phong con mắt trong veo như nước suối khẽ hiện lên tia dao động nói:
- Đúng vậy !
Tiêu Phong nhíu mày hỏi:
- Xung quanh không có bóng người, không có cả nha hoàn, một người ở đây không cô đơn sao? Tại sao không chuyển đến ở khu náo nhiệt? Gia sản trong thành của nàng rõ rang là có mà ? Ít nhất sẽ thấy nhiều người.
Tử Tử Nặng nề nhìn Tiêu Phong trong mắt mang đậm một nỗi buồn chất chứa, một lúc lâu sau mới nói :
- Ta thích một mình, ta cũng quen vậy rồi, huống chi khi ở gần ta ai cũng lo sợ và trốn tránh bản than ta cảm thấy còn khó chịu hơn. Ta ở đây tự do tự tại như vậy mới yên bình.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tiếng gió khẽ lướt trên lá cây, dao động trong không gian vắng lặng nghe ra có chút cô đơn và xót xa.
Tiêu Phong gật đầu, hắn thích sự thẳng thắn không quanh co của nàng , Tiêu Phong nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tử Tử như là muốn nhìn thấu cả linh hồn nàng rồi dịu dàng nói :
- Yên tâm ! từ nay đã có ta ở đây, sẽ không khiến nàng thấy cô đơn nữa.
Tử Tử ngẩn ngơ nhìn Tiêu Phong câu nói của hắn làm đôi mắt ngấn nước của nàng dần trở lên mơ hồ. Nàng ngước lên trên cao tránh giọt nước mắt trực rơi, bặm môi gật khẽ khẽ đầu nói.
- ừm…
Hai cứ thế lặng lẽ ngồi, không tiếng động mà hơn có tiếng, muôn ngàn lời nói không bằng sóng vai bên nhau.
Tiêu Phong với tay lấy cây lược một bên, nhẹ nhàng muốn chải mái tóc của Tử Tử.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng!
Tiêu Phong nhẹ lắc đầu, nói:
- Không sao, Tiêu Phong ta hồng phúc tề thiên, không sợ nguyền rủa. Hãy để ta chải đầu cho nàng.
Tiêu Phong vươn tay về phía mái tóc tím của Tử Tử vẻ tự tin trong mắt càng làm hắn tràn đầy sức quyến rũ.
Tiêu Phong mỉm cười cầm lược nhỏ, nhẹ nhàng chải đầu cho Tử Tử.Lược xẹt qua mái tóc Tử Tử mái tóc dài mềm mại thuận thế rơi xuống.
Tử Tử ngơ ngác ngồi đó hơi thở của nàng trở nên dồn dập, ngay cả đôi mắt vừa rồi còn mang theo vẻ kinh ngạc lúc này cũng đãi xúc động đến không thể tin được. Trong khoảnh khắc này lòng của nàng thấy thật sự vô cùng ấm áp.
Những hành động này tất có cả làn giành cho nàng sao ? Sự ấm ấp này thực sự của nàng sao ?
Nàng có thể nhìn thấy sự chân thành xuất phát từ nội tâm từ trong ánh mắt dịu dàng của Tiêu Phong .một nụ cười lơ đãng bật ra trên môi Tử Tử rất dịu dàng, nàng khẽ nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ sự ấp áp từ Tiêu Phong.
Tiêu Phong chải tóc xuôi xuống , cứ thế vòng quanh một vòng lại một vòng.. lại có chút suy nghĩ về mái tóc nàng thật đẹp. Sợi tóc tím thẫm luồn qua ngón tay hắn rồi mềm mại tách ra, rơi xuống rất quyến rũ.
Đột nhiên trên trời mây đen dày đặc, mây cuồn cuộn đến đì đùng trên đầu Tiêu Phong
Mây đen khổng lồ chớp mắt che kín Vô Ưu thành.
Tử Tử kinh ngạc nhìn bầu trời:
- Đến? Đến rồi, vô tận lôi đình? Trời phạt?
Phút chốc vô số tu giả trong Vô Ưu thành ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc thấy bầu trời tụ lại mây đen.
- Có chuyện gì? Đây là thiên kiếp? Ai đang độ kiếp?
- Đây là kiếp gì vậy?
- Tứ cửu thiên kiếp sao? Lớn như vậy?
- Không, là ngũ cửu thiên kiếp, hình như càng lớn hơn. Tổ cha nó, sao có thể?
............
.........
...
Tu giả toàn Vô Ưu thành kinh khủng nhìn trời.
Vèo!
Bốn phía Vô Ưu thành cuồng phong gào thét, hình như tận thế, vô số dân chúng kinh sợ.
Ầm ầm!
Yển bầu trời Vô Ưu thành đột nhiên xuất hiện một cái lồng to màu lam bao đỉnh Vô Ưu thành, dường như chuẩn bị ngăn cản kiếp vân cuồn cuộn.
- Làm sao có thể? Phòng ngự đại trận tự động của Vô Ưu thành?
- Cái này nói lên có lực lượng hủy diệt Vô Ưu thành cho nên mới tự động phòng ngự?
- Đây là kiếp gì?
- Không phải là trời phạt đi!
............
.........
...
Vô số tu giả kinh khủng, kiếp vân cuồn cuộn đa đến, hơi thở hủy diệt vô tận tràn ngập. Rất nhiều tu giả co giò chạy trốn, trốn ra ngoài Vô Ưu thành. Quá khủng bố, kiếp vân khổng lồ như vậy.
Ầm ầm!
Bầu trời mây đen kịt, trong Tử Tâm sơn trang cuồng phong gào thét.
Mọi người ngẩn ngơ.
Tiêu Phong cảm giác được kiếp vân hướng về phía mình.
- Trời phạt?
Quá khoa trương đi, Vị hôn thê này quá khủng bố.
Trời phạt?
Tiêu Phong mờ mịt nhìn bầu trời.
Chỉ chải đầu một lúc, cần gì dữ vậy?
Tình hình này là sao? Sao giống như phàm nhân độ kiếp thăng tiên?
Chỉ là chải đầu, chỉ chải đầu a!
Tử Tử kinh khủng đẩy Tiêu Phong ra:
- Đừng, mau tránh ra!
Lược nhỏ rơi xuống.
Tử Tử bị hù sợ bật khóc, không phải khóc vì mình, Tử Tử biết dù tai nạn dữ dội cỡ nào thì nàng sẽ không sao, là Tiêu Phong, bởi vì hắn chải đầu cho nàng nên trời phạt đến.
Bi thương nồng đậm lan tràn trong đôi mắt của Tử Tử như tầng sương mù che lại ánh sáng vốn có trong đáy mắt của nàng , biến thành tầng tầng nước mắt Tử Tử hét hướng trời:
- Đừng!
Nhưng trời phạt không ngừng, dường như càng lúc càng khổng lồ, hắc vân càng lúc càng dày, tiếng sấm càng lúc càng vang, như ông trời tức giận.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng, đừng!
- Grao!
Tiểu Miêu Nhi đứng trên bàn đá không xa dựng đứng lông.
Tiểu Miêu Nhi bỏ xuống cực phẩm linh thạch trong tay, Tiểu Miêu Nhi ngửa đầu nhìn trời.
- Grao!
- Grao!
Tiểu Miêu Nhi gào hướng bầu trời, dường như muốn dùng khí thế đè ép trời phạt, nhưng bộ dạng đáng yêu căn bản không có chút khí thế.
- Grao !
Tiểu Miêu Nhi vội nhảy lên, nhảy lên vai Tiêu Phong
- Grao !
- Grao !
Một tiếng Hổ kêu cuối cùng xông phá chín tầng mây, xuyên vân phá vụ, chớp mắt xông vào kiếp vân trời phạt.
- Grao !
Tiếng Hổ kêu liên miên không dứt trong mây đen. Nhưng tiếng hổ gầm nho nhỏ này khiến kiếp vân vốn rất tức giận ùa đến chậm rãi ngừng gầm rống.
Ầm ầm!
Trong tiếng hổ gầm nho nhỏ, kiếp vân cuồn cuộn quái dị chậm rãi lùi đi, càng lùi càng xa.
Đại trận hộ thành Vô Ưu thành chậm rãi tán đi.
Các tu giả trong Vô Ưu thành mờ mịt nhìn trời.
- Đùa gì vậy? Thế này đã xong?
- Không phải độ kiếp?
- Không lẽ ông trời nhận sai người?
...............
.........
...
Các tu giả rất rối rắm, cái này là chơi đùa tình cảm của mình, chớp mắt lùi đi.
Mây đen tan dần, biến mất.
Bầu trời lại sáng sủa lên, vạn dặm không mây. Ngẫu nhiên có hai con chim bay qua, giống như mọi người đang nằm mơ.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
1061 chương
247 chương
1595 chương
1027 chương
969 chương






