Bí mật thiên địa

Chương 164 : lão hổ

Tiêu Phong nghi hoặc hỏi: - Bốn tháng không chết? Ngươi nói vậy là có ý gì ? Mộ Dung Phụng mặt dày như cái mo nói: - Không có việc gì, không có việc gì. Ý ta nói là Mộ Dung Phụng ta làm người trượng nghĩa, bản Thương Tâm quyết này chính là chứng minh cho nhân tính của ta! Tiêu Phong hỏi: - Quang Minh thánh tử còn ở trong Phong Yêu sơn sao? Mộ Dung Phụng cảm thán nói: - Hắn? Sớm đi rồi, nhưng thuộc hạ thì còn đang lục tìm phong thủy sư trong Phong Yêu sơn lại treo một quyển công pháp thiên cấp làm giải thưởng. Đại Chiêu thánh địa thật là giàu có! Tiêu Phong nheo mắt nói: - Tìm phong thủy sư? Rõ ràng Quang Minh thánh tử muốn tìm Hạ Hầu Ân. Mộ Dung Phụng lắc đầu, nói: - Đúng vậy. Không biết có tìm được chưa. Phù! Tiểu Miêu Nhi nhảy lên vai Tiêu Phong. Mộ Dung Phụng giật nảy mình: - Ủa? Mộ Dung Phụng Phái bỗng sáng lên: - Đây là...! Mộ Dung Phụng mắt sáng rỡ nói: - Tiêu Phong, ngươi từ đâu tìm tới vậy? Tổ cha nó, có mèo con này thì sẽ hấp dẫn biết bao thiếu nữ, con mèo đáng yêu quá! Tiểu Miêu Nhi tức giận nói: - Mèo bà nội ngươi! Mộ Dung Phụng mặt cứng đơ: - A! Mộ Dung Phụng giật mình kêu lên: - Mèo biết nói? Mèo con này biết nói chuyện? Tiểu Miêu Nhi tức giận nói: - Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi là mèo! Mộ Dung Phụng mặt cứng ngắc: - A! Tiêu Phong cười giải thích rằng: - Thật ra Tiểu Miêu Nhi là một lão hổ. Là bằng hữu của ta. Không phải sủng vật. Nghe Tiêu Phong giải thích như vậy Tiểu Miêu Nhi bớt giận nhiều. - Hổ... Hổ? Mộ Dung Phụng chỉ vào Tiểu Miêu Nhi, biểu tình như thấy quỷ. Có lão hổ nhỏ như vậy sao? To cỡ bàn tay, đây mà là lão hổ? Tiểu Miêu Nhi ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: - Đồ đàn ông thô tục không kiến thức! Mộ Dung Phụng cơ mặt co rút: - A! Đàn ông thô tục? Tiêu Phong giới thiệu: - Tiểu Miêu Nhi, đây là Mộ Dung Phụng. Mộ Dung Phụng nhìn hổ con, biểu tình nghiêm túc, dùng thanh âm từ tính nói: - Tiểu Miêu Nhi đúng không? Ngươi đã hiểu lầm ta, kỳ thật con người ta tuyệt đối là tiêu biểu của đàn ông trong thiên hạ! - Hừ! Tiểu Miêu Nhi ngẩng đầu, phớt lờ Mộ Dung Phụng. Mộ Dung Phụng mặt cứng ngắc, nhưng da mặt gã khá dày, xoay sang nhìn Tiêu Phong nói: - Tiêu Phong huynh, ngươi phải giúp đỡ ta! - A? Mộ Dung Phụng vội nói: - Con Hổ con này, không, tiểu lão hổ này cực phẩm như vậy, ngươi cho ta biết tìm ở đâu đi, ta cũng muốn kiếm một con! - Ngươi cũng muốn? Mộ Dung Phụng cười tươi nói: - Nhảm nhí, có con Hổ con này trong tay là có thể lấy lòng của phụ nữ toàn thiên hạ nha! Nghĩ sao lại không muốn cho được. Tiêu Phong biểu tình quái dị, cuối cùng lắc đầu, nói: - Ta thấy trong Phong Yêu sơn, ngươi muốn tìm thì phải tự mình tìm thôi. - A, à, được, không thể để người khác giành trước, Tiêu huynh, đa tạ! Mộ Dung Phụng sốt ruột chạy mất dạng. Tiêu Phong nhìn Mộ Dung Phụng không còn bóng dáng, hắn không biết nên nói gì. Tiểu Miêu Nhi nghi hoặc hỏi: - Tiêu Phong, sao ngươi quen cái tên xấu xa như vậy? Tiêu Phong mỉm cười không nói. Tiêu Phong túm lấy Tiểu Miêu Nhi nói: - Được rồi, sắp lặn xuống nước nữa, chú ý! Tiểu Miêu Nhi vội la lên: - Lại xuống nước? Ta không muốn, ta ghét nuớc, không muón! Tiêu Phong cười nói: - Không phải ngươi có thể hô hấp bằng lỗ chân lông sao? Bên dưới có con đường, chúng ta đi ra khỏi đây. Tiểu Miêu Nhi lại la làng: - Tại sao không đường đường chính chính mà đi ra? Tại sao? Tiêu Phong giải thích rằng: - Bởi vì ta tạm thời không muốn bị người khác trông thấy. Tiểu Miêu Nhi vẫn rối rít nói: - Ta không muốn, không muốn! Bùm! Tiêu Phong túm Nó nhảy xuống hồ. - Ô ô ô! Tiểu Miêu Nhi bất mãn hầm hừ. Nhiệt độ dưới nước khá thấp,Tiêu Phong thì không sao nhưng Tiểu Miêu Nhi thì lạnh run, Tiêu Phong liền vận chuyển nguyên lực , giúp nó duy trì nhiệt độ cơ thể.