Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 46 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Bùi Tu Bạch và nhóm vệ sỹ của cậu không bao lâu cũng rời khỏi bệnh viện.
Náo loạn một hồi, Hứa Từ Dạ cũng không còn tâm trạng tiếp tục ngu người trong phòng khám, dứt khoát tặng cho bản thân một ngày nghỉ.
Mới vừa trốn đi, dọc hành lang đã nghe thấy vài y tá đứng chụm đầu ở kia khe khẽ nói nhỏ: “… Cũng không biết có việc gì gấp, vừa tới đã vội vàng đi mất tiêu, nước biển cũng chưa vào hết bình…”
“Thật là bướng bỉnh, thấy té xỉu ở trước cửa, nếu không phải may mắn có người đi qua nhìn thấy mang cô ta đến khoa cấp cứu, lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều!”
“May mắn thì có ích gì! Sức khỏe của bản thân đều không quý trọng, thật vất vả mới cứu trở về, vừa đưa đến phòng bệnh truyền nước biển, người này khen ngược, vừa tỉnh đã rút kim tiêm, khuyên cũng không nghe! Haizz, cho dù có chuyện gì gấp thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bản thân!”
“Đúng vậy! Nhưng cũng rất bình thường, rốt cuộc đã là ung thư dạ dày thời kì cuối, nghiêm trọng như vậy, nếu có thể trị sớm thì cũng không đến mức kéo dài tới hiện tại…”
Hứa Từ Dạ vừa lúc đi ngang qua nghe được một ít, cười: “Mấy cô đang nói chuyện gì vậy? Cái gì mà ung thư dạ dày thời kì cuối?”
“Còn không phải vừa rồi có một người bệnh không nghe lời, phiền gần chết, khuyên nằm viện cũng không chịu, dữ dội hơn, còn kêu trợ lý riêng lại đây tiêu hủy toàn bộ giấy tờ liên quan đến bệnh tình của mình, làm như chúng ta sẽ hại cô ta vậy á!”
Cô y tá bĩu môi, nhìn anh, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Í, nói đến cũng khéo. Bác sĩ Hứa, người bệnh kia té xỉu ở trước cửa phòng khám của anh đó!”
Hứa Từ Dạ cũng giật mình: “Tình cờ như vậy?”
“Đúng vậy!”
Cô y tá nói tiếp: “Không phải là bệnh nhân của anh đi.”
Hứa Từ Dạ một ngày khám không ít người, thật sự là có khả năng này: “Người đó tên là gì, nói không chừng thật sự có khả năng là bệnh nhân của tôi.”
Ung thư dạ dày thời kì cuối, sống không được lâu. Những người này đền mang tâm trạng cực độ hậm hực, bởi vì sợ hãi cái chết, rất có thể sẽ tìm bác sĩ tâm lý cố vấn tinh thần.
“Tên là gì chúng tôi không biết rõ lắm, rốt cuộc người ta đề phòng quá đáng, tôi chỉ nhớ… Hình như cô ta họ… Họ… A, tôi nhớ ra rồi, hình như là họ Tống!”
*****
Mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi giải quyết chuyện xảy ra ở tập đoàn. Mà nói trắng ra chính là do ông già dịch này gây ra. Cho dù ông ta không tới tìm anh, Lục Quân Hàn cũng tính toán trở về nhà chính tìm ông ta tính sổ.
Nói một tiếng kêu trợ lý dời cuộc họp chiều nay sang ngày kế, Lục Quân Hàn cúp máy, bỗng dưng nhìn thấy cô bé loli không biết từ ngóc ngách nào trong xe moi ra một túi kẹo sữa ngọt nị.
Đại khái là trợ lý cố ý đặt ở trong xe, chuẩn bị cho con nhóc này rồi.
“Ba! Kẹo này là ba tặng cho Lê Lê phải không?”
Cô bé đầu cột tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn ngồi ở ghế trẻ em, tay nhỏ ôm một bịch kẹo to, gương mặt nhỏ trắng nõn mũm mĩm tràn ngập hạnh phúc vui sướng, lông mi thật dài chớp chớp, giống búp bê Tây Dương, cực kỳ đáng yêu.
Lúc trợ lý đặt ở nơi này, Lục Quân Hàn còn nhíu nhíu mày, cảm thấy không có ai sẽ thích ăn loại đồ ngọt đến rụng răng này, không ngờ, con nhóc này thật đúng là thích.
“Ba!”
Thấy ba mình không hé răng, cô bé chớp mắt to, giọng trẻ con giòn tan lại nói tiếp: “Đây là kẹo ba tặng cho Lê Lê đúng không?”
“Ba không nói lời nào chính là cam chịu! Vậy con đây ăn đó nha.”
“Cảm ơn ba! Con yêu ba nhất trên đời!” Cô bé hoan hô một tiếng, sau đó bắt đầu xé bịch kẹo, vừa muốn nhét kẹo vào trong miệng…
“Bỏ xuống! Thứ này không phải cho nhóc.”
Lục Quân Hàn liếc bé, nhớ tới bộ dáng vừa nãy con nhóc thúi này nói không cần ba, cười lạnh một tiếng: “Thứ này ta mua cho heo ăn.”
“…”
“Nhóc là heo sao?”
“…”
“A, suýt nữa đã quên, nhóc không phải, nhóc là cá chép tinh.”
“…”
Hết chương 46
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
60 chương
68 chương
250 chương
38 chương
28 chương
476 chương
234 chương




