Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 40 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Lời này vừa phát ra, bọn vệ sỹ và Hứa Từ Dạ bị bó chặt nằm như đoàn bánh tét bên kia đều lọt vào trong sương mù. Đặc biệt là Hứa Từ Dạ, cả người đều như là đang nằm mơ. Anh biết Lê Lê bé nhỏ rất đáng yêu, có rất nhiều người nhìn một cái sẽ thích con bé ngay, nhưng trong đó… Anh trước nay chưa từng nghĩ tới, còn bao gồm ông nội nhỏ này. Sao có thể!!!! Khẳng định là ảo giác, khẳng định như vậy!!! Ha ha ha ha, ông nội nhỏ ka sao có thể sẽ thích người khác kia chứ?! Khẳng định là bọn họ nghe lầm. Haizzz, tuổi lớn rồi… Lỗ tai cũng không… “Anh thích em.” Thiếu niên nâng nâng mắt, ý nghĩa không rõ lặp lại lần nữa. Lần này Hứa Từ Dạ hoàn toàn choáng váng. Ánh mắt Bùi Tu Bạch sâu thẳm, hơi hơi nâng mắt, ngón tay và lòng bàn tay nhẹ nhàng phất qua trên má bé cô, gương mặt này… Cậu xác thật rất yêu thích: “Cho nên, lần này anh không động vào em.” Cậu gằn từng chữ một, lạnh lùng nói: “Nhưng không có lần sau.” Lục Lê nghe xong, ngây thơ mờ mịt nhìn cậu, nhưng vẫn là nghe rõ ràng, anh ấy nói thích bé, những lời này còn nói tận hai lần, có thể thấy được anh ấy thật sự rất thích bé nha! Cô bé cười cong đôi mắt, liều mạng gật đầu: “Dạ dạ, em cũng thích anh! Đặc biệt thích!” Bùi Tu Bạch: “…” Hứa Từ Dạ: “…” Lục đại thiếu gia, con gái của ngày bị người nhớ thương mẹ nó rồi!!! Nếu ngài không trở lại, có khả năng con gái sẽ chạy theo người khác đó!!! Kết cục của anh Tu Bạch và ba giống nhau, đều không tốt, xung quanh đều tràn ngập nguy hiểm. Ba là bị nam chủ thiết kế ám hại, hình như anh Tu Bạch là bị con trai nam chủ hãm hại bỏ tù. Lúc ấy, bé đọc được trong sách ba chết rất thảm, khóc muốn chết luôn. Thật ra còn có hệ liệt, là viết về cuộc đời riêng của con trai nam chủ, anh Tu Bạch đảm nhận nhân vật đại vai ác, nhưng lúc ấy bé quá khổ sở, lại vội vã đi tìm ba, cho nên không đọc quyển sách kia. Nhưng bé biết, xác thật cuối cùng anh Tu Bạch xử lý răng rắc nam chủ, bằng không con trai nam chủ cũng sẽ không kiếm chuyện với anh Tu Bạch. Cho nên, từ giờ trở đi, bé muốn bảo vệ anh ấy giống như bảo vệ ba vậy. Chờ anh Tu Bạch mạnh dần lên, thì có thể nắm tay bé cùng nhau bảo vệ ba rồi!!! Nếu anh Tu Bạch có thể răng rắc nam chủ sớm chừng nào, thì ba sẽ an toàn sớm chừng đó! Cô bé ba tuổi rưỡi dùng chỉ số thông minh cùng logic cận tồn của mình suy nghĩ xong hoạch định tương lai, rốt cuộc chải vuốt lại toàn bộ mọi chuyện. Tóm lại, hiện tại việc bé phải làm trước mắt chính là… Bảo vệ ba, còn phải bảo vệ anh Tu Bạch! Ai cũng không thể ức hiếp bọn họ! “Đi thôi.” Chuyện đã giải quyết xong, mèo cũng tìm trở về, thiếu niên không tính toán ở lâu. Vệ sỹ thấy chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay cởi trói cho Hứa Từ Dạ, sau đó bước đến gần đẩy thiếu niên, chuẩn bị rời đi. Ngay từ đầu bọn họ là tới tìm Hứa Từ Dạ làm cố vấn tâm lý, nhưng Lục Lê tại đây, hiển nhiên Hứa Từ Dạ cũng không có rảnh, chi bằng bọn họ rời đi. Bên kia, cô bé còn đang vắt hết óc nhớ lại cốt truyện về Bùi Tu Bạch. Anh Tu Bạch cũng không phải vai chính trong quyển sách mà bé đọc, cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, cho nên viết về anh ấy rất ít, vừa định nhớ lại một tình tiết… Hình như vào ba ngày sau hay là năm ngày sau, anh Tu Bạch sẽ xảy ra tai nạn xe thêm một lần nữa. Lúc này đây là ngoài ý muốn. Những người khác trong sách đều nói, là vận may của anh Tu Bạch không tốt. Bằng không trên đường nhiều người như vậy, tại sao vừa vặn đụng phải anh ấy, trừ bỏ xui xẻo ra, không giải thích nào khác. Đến lúc đó anh Tu Bạch sẽ biến thành người thực vật, nằm ở trên giường bệnh suốt 5 năm, sau 5 năm qua mới có thể tỉnh lại. Lúc anh ấy tỉnh lại, ba đã sớm bị nam chủ thiết kế sắp chết rồi. Cho nên, anh Tu Bạch không thể biến thành người thực vật! Anh ấy còn phải giúp bé bảo vệ ba! “Anh Tu Bạch, anh chờ em một chút!” Vệ sỹ dừng lại bước chân. Bùi Tu Bạch hơi hơi nghiêng đầu, nâng nâng mắt. Hứa Từ Dạ ra tiếng: “Lê Lê, con còn có chuyện gì…” Giây tiếp theo, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy bé loli chớp mắt to, chạy chậm đến trước mặt Bùi Tu Bạch, bé hơi hơi nhón chân, cúi đầu chỗ hôn một cái lên trên gương mặt thiếu niên: “Anh Tu Bạch, em đem tất cả vận may của mình tặng cho anh, mong anh không gặp phải chuyện gì không hay!” Hết chương 40