Bệ hạ, nhận mệnh đi! Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương Editor: Mia Tree Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com ----- Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (5) Yến tiệc tuy đã kết thúc, sắc trời lại vẫn còn sớm, vừa qua giờ Thân, đúng thời điểm oi bức nhất trong ngày. Mồ hôi trên người Tuyên đế chảy xuống ròng ròng, cổ họng khát khô khó chịu, ngẩng đầu cọ vào mặt người bên cạnh nói: "Ái khanh đem chút nước tới đây cho trẫm." Không bao lâu sau, nước liền chảy từ một đôi môi mỏng ôn nhu vào miệng hắn. Uống thêm mấy ngụm, hắn liền nghe được có người hỏi bên tai hắn: "Bệ hạ đã đoán ra vật ấy là của ai hay chưa?" Lời này khiến lòng Tuyên đế bỗng nhiên chìm xuống, một lúc sau mới dùng sức co rút nội bích, âm thầm kiểm tra hình dạng lớn nhỏ của vật kia, thể nghiệm tiết tấu xuất nhập của nó. Ngay lúc hắn tưởng mình đã đoán ra được chủ nhân của nó, động tác của người phía trên liền đột ngột biến thành không quy luật, rồi ngừng ở chỗ sâu nhất trong thân thể hắn, chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy vòng eo, tra tấn u cốc không được thỏa mãn, không chịu để cho hắn thống khoái. Một vị khác ái phi cũng ở trên người hắn tranh sủng, khi thì cùng hắn ôn nhu tương giao, khi thì thưởng thức đánh giá da thịt trần trụi trên người hắn, lại cố tình không chịu chạm vào long căn đã sớm vận sức chờ phát động. Cơ thể Tuyên đế tích tụ từng đợt sóng tình thiêu đốt, thân thể bị tra tấn đến gắt gao cong lên, cửa huyệt không ngừng co rút, hận không thể đem vật kia nuốt luôn vào bụng. Hắn thật sự cảm giác không ra đồ vật kia là của ai, chỉ dựa vào ấn tượng phía trước cùng với thanh âm mới vừa nghe được mà suy đoán, hiện tại người thị tẩm hẳn là Phượng Huyền. Hắn há miệng thở dốc, cơ hồ muốn đem đáp án nói ra, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, lại nghĩ đến ― nếu đoán đúng, hắn phải đem Phượng Huyền về cung...... Sắc trời còn sớm như vậy, từ giờ mà làm tới hết đêm, ngày mai còn có thể thượng triều được sao? Không bằng bây giờ đoán sai, lát nữa đổi lại Tạ Nhân, cũng đồng dạng đoán sai là được. Bên môi Tuyên đế lộ ra một nụ cười đắc ý, thấp giọng kêu một tiếng: "A Nhân." (Editor: đậu, chơi ngu zồi...!!!) Vật bị long thể gắt gao bao bọc kia bỗng nhiên trừu động, thanh âm Phượng Huyền vang lên từ trên đỉnh đầu hắn: "Bệ hạ thế nhưng đem ta đoán thành Tạ tướng quân, thật sự làm ta thương tâm. Thôi, vòng này coi như ta thua, đợi vòng sau vậy." Y tuy nói như vậy, nhưng lại không lui thân rời đi, động tác ngược lại càng thêm sâu sắc triền miên, mỗi một cú thúc đẩy đều chạm tới điểm chết người trong cơ thể Tuyên đế, đâm cho nội bích Tuyên đế không ngừng co rút, khoái cảm như sóng nước hùng dũng mà xông tới, ngay cả tiếng hô cũng phát ra không nổi. Tuyên đế nắm chặt nệm dưới thân, gian nan hỏi: "Đã là đoán sai...... thì có đoán thêm lần nữa cũng thế, Phượng khanh, Phượng khanh, chậm một chút......" Tạ Nhân vỗ về thân thể căng chặt của Tuyên đế, phụ họa nói: "Phải nên như thế, quy tắc đánh cuộc là do chính Phượng đại nhân tự mình định ra, đại nhân chẳng lẽ muốn đổi ý?" Phượng Huyền cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Tạ tướng quân nói giỡn, bệ hạ dù không đoán trúng ván này, chẳng lẽ ta liền không phải phi tử của bệ hạ, thừa sủng đến nửa chừng liền đem bệ hạ ném đi hay sao?" Y xoa nhẹ long hành bị Tạ Nhân liếm đến phá lệ yêu diễm, còn đang không ngừng chảy ra lệ châu, mỉm cười hỏi Tuyên đế: "Bệ hạ tính sủng hạnh Tạ tướng quân, cũng nên hỏi một tiếng xem vật nhỏ này có đáp ứng cho thần rời đi hay không?" Trong mắt Tuyên đế đã mông lung một tầng hơi nước, sắc mặt ửng hồng đến giống như nệm hoa dưới thân, trên người dính đầy mưa móc thiên ân, vật bị đoán sai chủ nhân trong bụng kia vẫn gắt gao chôn chặt trong huyệt động của hắn. Đợi Phượng Huyền lưu luyến mà rời đi xong, Tuyên đế liền đem đầu vùi thật sâu vào trong nệm, tận lực nâng tay kéo xuống khăn lụa trước mắt. Dư vị trên người hắn còn chưa tan, tay run đến lợi hại, sờ soạng vài lần cũng không tháo xuống được khăn lụa. Trong lúc hắn nắm tay mình để bình ổn rung động, cặp mông lại bị người nâng lên, một thanh kiếm thịt nóng cháy rắn chắc liền xuyên vào giữa hai chân hắn, nương theo mật dịch ấm áp mà tỉ mỉ mài giũa. Kiếm này tính tình có chút quái, càng ma sát càng lớn mạnh, đợi đến lúc đút vào được chỗ sâu nhất thì đã thô tráng đến mức làm phình lên bụng nhỏ của hắn. Tuyên đế phát ra từng trận rên rỉ nặng nề, hai chân theo bản năng vòng lấy bờ eo thon chắc kia, tay trượt xuống từ trên mặt, nằm liệt giữa nệm. Tuyên đế lúc này đã trải qua giáo huấn, chờ Tạ Nhân đặt câu hỏi liền lập tức đáp: "Tất nhiên là A Nhân." Tạ Nhân vui mừng mà hôn hôn hắn: "Bệ hạ đối đãi ta quả nhiên so với người khác bất đồng, mới thân cận một chút liền đoán ra được. Nếu bệ hạ đã đoán trúng vật này là của ta, vậy ta nhất định phải đem hết tất cả thủ đoạn trên người ra mà tận lực thị tẩm." Lời vừa nói xong, Tuyên đế quả thực hận không thể đấm chính mình mấy quyền. Hắn rõ ràng biết quy tắc Phượng Huyền mới vừa định ra, như thế nào lại đi đoán trúng Tạ Nhân...... Nếu đoán không trúng, nói không chừng chỉ cần một trận liền thôi, nhưng xem thái độ hiện tại của Tạ Nhân, hôm nay nhất định muốn đi theo hắn hồi cung! Tạ Nhân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, mềm giọng mà trấn an: "Bệ hạ yên tâm, gia mẫu cũng không quản thúc khắc nghiệt như người nhà Phượng thái phó, thân ta đã thuộc về thánh thượng, thị quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bệ hạ nếu ngại Ngự Hoa Viên lộ thiên bất nhã, chúng ta liền quay về Thanh Bình Điện, cũng không sợ lại có người cùng ta tranh chấp." Tuyên đế càng thêm hối hận, nhưng thân thể của hắn lại không chút thông cảm với tâm tư của hắn, mặc kệ là ở trong hoa viên hay là tẩm điện, đều giống nhau vui mừng khôn xiết mà tiếp nhận sự xâm nhập của vật kia, còn ra sức ân cần khoản đãi. Tạ Nhân tự nhiên là lưu luyến không rời mà chôn thân vào, ôm mặt Tuyên đế nói: "Hơn hai năm nay không biết đã có bao nhiêu người thân cận bệ hạ, ta có chút hối hận vì lúc trước rời đi...... Nhưng nếu không đi, lại chưa chắc có thể nhìn thấy bệ hạ biểu lộ chân tình, ở trước mặt trăm vạn quân lính thừa nhận thân phận của ta." Tuyên đế nuốt xuống nức nở trong cổ họng, vuốt ve ngón tay thon dài tràn đầy vết chai của y, ổn định thanh âm đáp: "Trong lòng trẫm đương nhiên có ngươi, chỉ là địa điểm hiện tại không tốt......" Tạ Nhân nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Phương Cảnh Điện mới tốt có đúng không?" Một câu này làm dấy lên ký ức hỗn loạn ngày ấy của Tuyên đế, hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập lên, long hành lại lớn thêm một chút, cơ thể kích động mà co rúm run rẩy. Phượng Huyền nhìn thấy tình trạng này, liền cúi người hôn lấy hắn, vươn tay đến chỗ hắn cùng Tạ Nhân tương giao, xoa vuốt nơi tràn ra chất lỏng trơn trượt, suồng sã hỏi: "Bệ hạ chính là muốn nhìn lại cảnh tượng ngày đó? Thần thấy thân hình và thanh âm của thần cùng Tạ tướng quân đều khác biệt rất lớn, bệ hạ đoán được quá dễ dàng, không bằng hai người bọn ta cùng ra ra vào vào, bệ hạ lại đoán xem là ai bên trong, ai bên ngoài nhé?" Độ khó này cũng quá lớn đi. Sau khi Tạ Nhân tiết ra, Phượng Huyền liền gấp không chờ nổi mà chen vào, hai người đồng thời dung hợp cùng một chỗ với Tuyên đế, một trước một sau mà kẹp hắn, không ai chịu nhượng bộ ai. Đến nỗi lời nói lúc trước thay phiên nhau xuất nhập cũng thành gió thoảng mây bay, hai người không ngừng ganh đua lẫn nhau, cơ hồ đồng xuất đồng nhập, chậm một bước liền cảm giác bản thân thua thiệt, còn thỉnh thoảng ép hỏi Tuyên đế, đến tột cùng là ai làm hắn sung sướng hơn. Khoan nói đến chuyện Tuyên đế bị che mắt, liền tính là mở to mắt nhìn thấy, hắn cũng phân không ra rốt cuộc là ai với ai. Mỗi lần đáp ra một cái tên, liền sẽ có người ở bên tai hắn nói "Đáp sai rồi", sau đó liền ở trong thân thể hắn ra sức cày cấy, nhưng chính là ngẫu nhiên có nghe được câu "Đúng rồi", thì vẫn đồng dạng bị xâm nhập nhiệt tình. Tuyên đế cảm thấy bụng mình căng đầy đến trướng trướng, không ngừng có cái gì đó chảy xuống từ giữa đùi, trên người không chỗ nào không dính nhớp mồ hôi, lại có hai bức tường thịt chống đỡ, ngay cả gió cũng không thổi vào được. Nhiệt độ trên người truyền xuống đáy lòng, tụ đến dưới thân. Tuyên đế hiện giờ đã bất chấp xung quanh còn cung nữ nội thị, cũng bất chấp ban ngày tuyên dâm ngày mai thượng triều sẽ bị Ngự Sử buộc tội, gắt gao bám vào vai Tạ Nhân, theo động tác của hai người thỉnh thoảng ngâm nga thành tiếng, có lúc còn chỉ huy bọn họ hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc sâu hoặc cạn mà hầu hạ chính mình. Chờ đến khi ba người tách ra, Tuyên đế đã mệt đến muốn hôn mê, cố gắng chống đỡ tinh thần phân phó Tạ Nhân cùng Phượng Huyền mang nước tới lau mình cho hắn. Tuy nói dòng nước này mà chảy đến hạ du có thể sẽ khiến người khác nhìn ra này nọ, nhưng tưởng tượng đến cảnh chính mình mới vừa rồi không chút nào che dấu mà kêu rên, Tuyên đế liền cảm thấy trong nước có hay không hiện ra dị sắc cũng đã không còn quan trọng.