Giấc ngủ cao, xa khỏi mặt đất của Error nặng nề hơn giấc ngủ bình thường, thêm những giấc mơ liên miên không đầu không đuôi. Mỗi lần hình ảnh Ink lờ mờ xuất hiện trong đầu, Error lại vô thức mở mắt, như thể trốn tránh.   Chắc hẳn là do trên đây khí loãng, hắn chớp chớp mắt, cơ thể vẫn đắm say ngủ. Error thỉnh thoảng liếc Ink, người dường như chẳng bị hề hấn gì bởi sự xa lạ nơi đây, vẫn giữ khuôn mặt bình tâm, không hề cử động.   Đầu Error nhảy số những suy nghĩ kì dị nhất, rằng cậu đã chết.   Tất nhiên chỉ là suy nghĩ đồng bóng ở tận cùng não, thần linh không bao giờ chết vì bệnh tật, cứ thế Error gật gù, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê lần nữa.   Error nhắm mắt, ngủ tiếp.   Dẫu sao cái chết này cũng chỉ là một cái chết nhất thời, tựa cơn bão lớn có khủng khiếp tới mức nào, khi kết thúc, bầu trời vẫn hiện ra xán lạn.   Ink bất động, ngủ tiếp…   Căn phòng tĩnh lặng, còn tiếng thở, tiếng nói mớ của Error.   "Dậy thôi, dậy thôi Ngài Quái Vật đáng mến!"   Error lẩm bẩm, chiếc giường êm ái tựa mây hồng này quyến rũ hắn, khiến hắn không nỡ lòng khước từ.   "Nào! Dậy thôi, ơ kìa!!"   Bầu trời này hiện ra quá chói chang rồi, Error nghiến răng, đuôi cong lên, đập xuống giường.   "Để yên ta luồn cúi đồ tể Giường ngủ, sứ giả của thần Mộng coi…"   Error lật người, cơ thể mềm oặt, dính chặt giường. Hắn hé mắt, giật mình trước khuôn mặt Ink cách mình chỉ vài phân, giật nảy khỏi dáng ngủ, lưng nhấn vào tường, cảm nhận cái lạnh của nhà kính.   "Ái ối! Cái tên này!"   "Mãi mới chịu dậy đấy à?"-Ink mỉm cười, sau đấy nhướng mày, chống nạnh.   "Sao lần nào dậy anh cũng sợ toáng lên khi thấy mặt tôi vậy? Sống ở đời hai chục năm, sắp hai mươi mốt chưa một ai dám chê mặt tôi xấu đâu đấy!"   Bởi vì bây mang một vẻ đẹp thần thánh chứ còn gì? Error thở hắt, tự dưng chột dạ, hắn nên bàn luận vấn đề này như nào với Ink đây?   "Đấy không phải lí do chính! Mới dậy dí mặt thế bố con nào chẳng khiếp!"   Error thực chất chất chứa sự khó tin, rằng một sinh vật dị nhân vừa ở trong trạng thái chết lạnh ngắt, bây giờ đã tràn đầy sinh lực, gấp đôi, gấp bốn tên như hắn đây.   "Thế á? Tưởng sẽ có hiệu ứng như thiên thần giáng trần chứ."-Ink cười híp mắt, lộ má núm đồng tiền ; gần như này, đôi ngươi để trưng của Error mới nhận ra sự sâu hoắm của hai cái núm đồng tiền.   Cái tên này bừa bộn tới mức chưa ai nghi nó là thần khi nhìn qua… xem chừng còn chẳng biết chính bản thân mình là cái giống gì, lòng Error vẫn giữ nguyên sự dè bỉu nhất định dành trọn vẹn cho Ink. Hắn không khỏi thấy mệt mỏi, thở dài.   "Mới dậy đã thở dài rồi, nào, đi tìm Tooi thôi!"   Ink hào hứng, chỉnh sửa khăn quàng, vác Cọ Cọ sau lưng. Error mở nửa vời mắt, đầu óc ong ong quay cuồng, cảm giác thoái hoá đến nơi, hắn uể oải đứng dậy, choàng áo choàng. Error còn đang vươn vai, Ink đã thiếu kiên nhẫn đứng ngoài cửa, đầu ngó nghiêng khắp nơi.   Ink giục giã, Error nhăn mặt đến bên cạnh, tức mình véo tai cậu. Ink kêu oái, dùng tay thoát ra, hắn cũng giựt tay về.   Hơi ấm, Error lại thở dài.   "Được rồi! Anh ngủ sau tôi, Tooi có nói thần ấy đi đâu không?"   Ink vừa bước, vừa sờ soạng những chi tiết chạm khắc trên nền tường, còn đập thử để kiểm tra độ cứng. Ink trầm trồ, không một vết nứt, kể cả một vết xước cũng không. Cậu bèn ghi chép kết quả thí nghiệm vào trong sổ.   Trong đây không làm rõ được trời bây giờ là ngày hay đêm, kính dày đặc và toả luồng sáng nhè nhẹ, đủ cho mắt thường nhìn.   "Không, không nói."   Error chạm tường, rùng mình trước suy đoán về nguồn gốc của nó, ai đã xây lên lâu đài trên mây, ai đã dành cả đời rèn giũa tay nghề để đổ thêm nhiều năm tháng điêu khắc những nét khắc hoạ tỉ mỉ, hoàn hảo từng chi tiết… liệu một mình thần Sấm và thần Chớp nguyên sơ gánh hết?…   "Nhưng-"   Error chẳng tìm được ai nhanh nhảu đi đằng trước hay bên cạnh mình, ngoái đầu, thấy cộng sự im lìm, mắt giống cây cọc cắm vào bức hoạ chữ nhật đặt ngang, to gấp ba lần cậu.   Error nghiêng đầu, bước đến.   Bức tranh vẽ bằng sơn dầu, mượt bóng và tạo sự mềm mại hơn cả ngoài đời. Nó không mang nội dung quá đặc biệt so với những bức khác, hai vị thần nguyên sơ trẻ, Thora và Lora thoải mái, bộ trang phục loà xoà hở vai, vú, lộ eo, họ nằm trò chuyện thủ thỉ với nhau, nghịch tóc nhau bên những đám mây trắng, bầu trời xanh, bên dưới là nhà dân. Hai vị thần trông có phần khác hiện tại, mang cái nét buồn lãng mạn.   "Đẹp. Ta vẫn không rõ vì sao có thể đam mê vẽ vời tới vậy."   Error chớp mắt, soi xét bức tranh, càng ngắm càng phát hiện thêm nhiều chi tiết.   "…Mỗi khi tôi nhìn tác phẩm nghệ thuật, tôi đều nghĩ tới công sức người hoạ sĩ, và sự vĩ đại của họ. Một bức như này có thể tốn đến nhiều năm là thường đấy, Error."   "Không biết tuổi thọ của người dân đây ra sao, nhưng nhiều năm vẫn là thời gian lớn…"-Error gật gù.   "Chẳng phải thật đáng ngưỡng mộ sao? … và họ không hề vì nản mà từ bỏ đứa con này…"   Mắt Ink chùn xuống, một nỗi buồn nhỏ bé như muỗi đốt, không đau hay ngứa cho tới khi nhận thức được.   "Nó khiến tôi buồn khi hoạ sĩ bỏ nửa chừng tác phẩm của họ…"   Ink chớp mắt, đồng tử đổi hình sang màu xanh dương trầm và tím xám.   Error bặm môi, nhớ về những lời nói nửa vời, khuất lấp hơn nửa ý nghĩa ; tuy nhiên trong đấy chắc chắn nhắc về chuyện Ink là nhân vật "bị bỏ rơi" bởi Đấng. Từ ấy tới giờ hắn có bao giờ quan tâm tới thần linh mấy đâu…! Error rối bời đầu.   Ink kéo áo Error, kéo hắn khỏi cái mê man. Cậu nhoẻn miệng, khoé mắt cong lên.   "Kệ đi, tự dưng tôi nghĩ thế. Tại tôi thấy bức tranh này cứ lạ sao ấy!"   "Lạ? Lạ là như nào?"   Error giương một bên mày.   "Không rõ, thấy bức tranh này nó lạ lạ, cứ như ngược lại ngoài đời hay sao…"-Ink gãi đầu, mặt đăm chiêu.   "Thì ai biết được đã bao nhiêu năm trôi qua… mà bức tranh này chỉ là một cái hồi ức hay sự tưởng tượng nào đấy thôi chứ?"   "Ừm, anh nói đúng. Thần sơ khai sống ở thời đại nào chẳng ai rõ… chắc lâu lẩu lầu lâu rồi."   "… mi nói đúng. Bức tranh này mang đến cảm giác kì cục vãi cha mẹ…"   "Nhỉ! Mà chẳng biết lạ chỗ nào."   Ink nảy ra ý tưởng, chạy về cuối hành lang dài tưởng vô tận, liếc quanh một lượt rồi trở lại.   "Ngươi vừa làm trò khỉ gì vậy?"   "Cả dãy hành lang này không có thần Chớp ở riêng, chỉ có thần Sấm hoặc cả hai ở cùng nhau, hoặc thần Sấm ở cùng ai đó thôi à."   "Rảnh thế?"   "Rảnh mà! Anh thấy tranh nào nhắc tôi xem có xuất hiện thêm thần Chớp không nhé!"-Ink lôi một tờ giấy riêng, gấp đưa cho Error.   "Tại sao ta lại phải làm chứ?"   "Tại tôi tò mò tới chết mất! Anh không tò mò à??"   "…thôi được rồi."-Error thở phì, nhận lấy tờ giấy, bỏ vào túi quần.   "Được rồi. Ban nãy anh nói gì về chuyện thần Tooi ở đâu đấy nhỉ?"   Error đắn đo, không phải bây giờ thì là bao giờ đây?   Hắn định trốn chạy đến lúc nào. Trong Error dần dần đặt nặng danh "cộng sự" hơn, hắn là cộng sự của hậu duệ một nhân vật đứng ngang hàng thần linh.   Sớm hay muộn gì nó cũng sẽ tự hiểu ra, mình nói làm gì?   "Ink!"   Error cần phải nghĩ theo chiều hướng của Ink, một chiều hướng lộn ngược.   "Hử? Nhanh chân lên tí coi Error!"-Ink đã đứng ở đại sảnh.   "Có cái này quan trọng cần thông báo!"   Nếu việc nó nhận ra nó là thần chỉ có vấn đề duy nhất là thời gian, thì mắc mớ gì mình không nói luôn?   "Tôi vẫn ở ngay đây đấy thôi. Có đi đâu được đâu?"   "Mi có biết…"   Error thở dốc sau khi chạy đến gần cậu. Hành lang lâu đài này dài phải chục mét là ít.    "Biết gì? Biết gì? sais quoi?"   Ink cúi người dòm Error, chớp chớp mắt. Hắn lấy lại sức phổi, dùng đuôi đẩy mặt cậu sang một bên.   "Mi biết mi là thần gì không?"